Chương 24: Tưởng niệm 1

Tống Vi tức giận đến bật cười, nhiều năm như vậy, bà sao không biết đức tính của mẹ chồng là cái dạng gì? Mẹ chồng trưởng quản mọi thứ trong nhà, từ tiền bạc đến lương thực trong kho, kể cả khi nấu nướng cũng phải canh chừng, làm sao bà ta nỡ bỏ tiền bồi bổ cho con cháu gái.

Từ Kim Phong tin tưởng đây là tiền con rể để lại cho mẹ con Tống Vi, nhưng nếu Giang lão thái nói tiền dùng trên người Nguyệt Nguyệt, bà căn bản sẽ không tin!

Giang Thượng Nguyệt khó chịu trong người, Giang lão thái gây sự cô cảm thấy rất phiền toái. Cô túm lấy cổ tay bà Giang, kéo một mạch bà ta ra khỏi người Từ Kim Phong rồi nói:

"Đi thôi bà ngoại."

Từ kim Phong không biết Giang Thượng Nguyệt lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, lúc này bà không thể suy nghĩ được nhiều như vậy. Trong tay ôm chặt xấp tiền, nghĩ đến con út bà ta nhanh chân bỏ chạy khỏi Giang gia.

Giang lão thái tức giận than thở đứng dậy, Chu Thúy nhanh chóng tiến tới đỡ bà nói:

"Mẹ đừng tức giận, sức khỏe quan trọng hơn!"

Giang lão thái trừng con mắt đầy oán độc nhìn Tống Vi và Giang Thượng Nguyệt. Bây giờ bà thực sự ghét họ đến tận xương tủy.

Giang Thương Nguyệt ước gì, ngay lúc này bà ta có thể đuổi mẹ con cô ra khỏi nhà. Mẹ con cô sẽ có nhà của riêng mình, như vậy thỏa mái biết bao nhiêu! Không giống như bây giờ, đến ăn cái bánh bao cũng phải lén lút, thực sự rất khó chịu.

Giang lão thái vào nhà chửu bới, Giang lão đầu đốt tẩu thuốc khô hút vài hơi rồi nói:

“Vợ lão tam, mẹ mấy đứa liền như vậy, tính tình nóng nảy, phận làm con cháu mấy đứa cũng đừng trách bà ấy, biết không?”

Bố chồng là người thông tuệ minh bạch, Tống Vi cũng yên tâm hơn, bà cúi đầu nói:

"Cha, con hiểu, con sẽ không để bụng mẹ đâu ạ."

Giang lão đầu hài lòng gật đầu, hút tẩu thuốc rồi đi vào gian nhà chính. Tống Vi đóng lại cửa phòng mà thở dài:

“Hoài bích có tội a!”

Giang Thượng Nguyệt không cho là đúng nói:

“Vậy thì phân gia bái, dù sao con cũng nuôi nổi mẹ.”

Tống Vi bật cười, sờ sờ đầu Giang Thưởng Nguyệt, cười ôn nhu nói:

“Cám ơn trời, từ nay trở đi mẹ phải dựa vào Lục Nguyên nuôi dưỡng ta lạp!”

Bên kia, Lý Vân Sơn trở về đến quân đội, vừa ăn cơm song trở về phòng làm việc, ngồi vào ghế trong nháy mắt Lý Vân Sơn dần dần thả lỏng. Hắn cầm bút viết lên giấy ba chữ, "Giang Thượng Nguyệt". Lý Vân Sơn trong chốc lát tỉnh táo lại, day mi tâm suy nghĩ từ khi hắn ở Giang Gia thôn trở về, trong đầu hắn luôn luôn hiện lên nụ cười tinh danh của tiểu ác ma. Không thể nào! Chẳng có lẽ hẵn thích cô gái nhỏ đó sao?

“Nhớ viết thư cho tôi nhé!”

Hắn nhớ cô gái nhỏ yêu cầu hắn viết thư, Lý Vân Sơn chợt nhớ tới, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy cùng một phong thư. Vừa viết ra tên của cô gái nhỏ, Tiểu Lý từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, Lý Vân Sơn theo bản năng che lại tờ giấy. Tiểu Lý hai mắt sáng lên, tựa hồ ngửi thấy được mùi bát quái, mặt tiện hề hề tiến tới hỏi:

"Này, đội trưởng, có phải đội trưởng anh đang viết thứ cho chị dâu đúng không?"

Bị phát hiện ý nghĩ trong lòng, Lý Vân Sơn tai lập tức đỏ bừng, Tiểu Lý thấy vậy đùa dai:

"Đội trưởng, rốt cuộc anh coi trọng cô gái nhà nào? Anh nói cho tôi biết đi."

Anh ta cứ lải nhải bên tai tụng kinh liên hồi, làm đôi tai Lý Vân Sơn đỏ bừng.

Thấy đội trưởng Diêm Vương mặt lạnh nhà mình, như vậy biết đỏ mặt ngượng ngùng. Hắn thích thú tiếp tục chêu ghẹo:

"Ha ha ha...! Đội trưởng, sao anh lại xấu hổ thế? Tai anh đỏ bừng rồi."

Đội trưởng trong trí nhớ của Tiểu Lý tuy xuất thân không tốt nhưng anh ấy rất nỗ lực, bằng bản lĩnh đạt được vị trí hiện tại, chính vì vậy hắn đi theo đội trưởng từ rất sớm. Đội trưởng nhà hắn là cái dạng gì không phải là hắn không biết, trong đoàn văn công có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, thậm chí ngay cả mỹ nữ Trình Tử Giai cũng đang theo đuổi, nhưng đội trưởng hắn cũng không hề động tâm. Đây là lần đầu tiên Tiểu Lý thấy đội trưởng đỏ tai vì một cô gái.

"Đội trưởng nhà hắn thật động tâm? Không biết cô gái nhà ai lợi hại như vậy, làm cây vạn tế trăm năm nở hoa."

Lý Vân Sơn nghe đến lời này lỗ tai càng đỏ hơn, lông mày nhướng lên, tức giận nói:

"Nhanh lăn, để cậu không còn quá rảnh rỗi, tôi nghĩ nên tăng thời gian huấn luyện thể năng giúp cậu. Một trăm lần chống đẩy, bắt đầu thực hiện!"

"Không, không, không…! Đội trưởng, anh đang ngược đãi cấp dưới của mình!"

"Nhanh thực hiện!"

Tiểu Lý vẻ mặt cay đắng, hận không thể tự vả cái miệng hắn, như thế nào hư. Tại sao hắn không biết cách kiềm chế bản thân một chút?Hắn không cam tâm, hắn không nguyện ý a. Nhưng đội trưởng mặt lạnh nhìn hắn sát ra tia lửa, hắn vẫn là hít đất 100 cái đi.

Lý Vân Sơn cầm bút viết thư, ngẫm nghĩ lại viết thêm vài chữ, sau đó từ trong túi móc ra bảy tám tờ mười đồng bỏ vào cùng thư, gấp cẩn thận rồi cho vào phong bì. Cô gái nhỏ thật là gầy, thoạt nhìn trông có vẻ suy dinh dưỡng, cần bồi bổ nhiều hơn. Trong thôn lương thực thiếu thốn, dù sao hắn ở trong quân ăn uống không lo. Vài đồng này cho cô gái nhỏ mua thêm lương thực trong lúc khó khăn này. Lý Vân Sơn nghĩ tới đây, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười mà chính hắn cũng không để ý tới.