Chương 16: Hợp tác kinh doanh

Giang Sơn Phong cũng vội vàng nói:

"Đúng vậy em dâu, lần này tha thứ cho mẹ chúng ta đi!"

Chu Thúy ước gì phân gia, há miệng định nói gì đó nhưng dưới ánh mắt trừng trừng của Giang Sơn Phong, miệng bà ta không thốt được câu nào. Về phần Giang lão thái, bà ta cảm thấy bản thân không làm gì sai, bà ta không có lỗi gì, giống như Chu Thúy, dưới cái nhìn của Giang lão đầu, bà ta cũng không dám lên tiếng. Hai lần hành động bộc phát này của Tống Vi, làm cho Giang lão thái hiểu ra một vấn đề, con thỏ nóng lên cũng cắn người. Bà ta biết lúc này đuổi Tống Vi và con gái cô ta ra ngoài, sau này sẽ bị miệng lưỡi dân làng đàm tiếu rèm pha.

Tống Vi thấy cả nhà không ngừng nói những lời tử tế, tức giận ủy khuất trong lòng dần dịu đi, cuối cùng chỉ nói một câu:

"Chuyện hôm nay còn tái diễn nữa, bà và con gái nhất định dọn ra ngoài sống."

Giang Thượng Nguyệt chán nản đi theo Tống Vi ra đồng. Cô tưởng rằng lần này cô ấy và mẹ nhất định có thể tách ra sống riêng, nhưng không ngờ diễn biến câu chuyện lại như vậy:

"Bà già này cũng không làm nên cơm cháo gì! Ai, tại sao bà ta không kiên trì thêm chút?"

Giang Thượng Nguyệt giúp việc đồng áng một lúc rồi lại chạy vào thành. Cô đi đến cửa hàng bách hóa đầu tiên, rõ ràng trời vẫn còn sớm, vậy mà bên trong không có mấy nhân viên, khách hàng mua sắm ít đến đáng thương, cảm giác có chút quạnh quẽ tiêu điều.

Giang Thượng Nguyệt đi loanh quanh, cô ấy rất muốn mua đồ trong trung tâm thương mại, nhưng chỉ có tiền thôi chưa đủ mà còn phải có phiếu nữa. Giang Thượng Nguyệt tìm đến văn phòng giám đốc lẻn vào, một người đàn ông hói đầu khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đang ngồi ở bàn làm việc hút thuốc lá nhãn hiệu Mẫu Đơn.

“Chú , xin chào!”

Giang Thượng Nguyệt hoàn toàn không coi mình là người ngoài, trực tiếp ngồi ở trước mặt Lý Hồng Bân. Lý Hồng Bân đang hút thuốc và nghĩ về cảnh mây mưa nóng bỏng cùng tiểu tình nhân tối hôm qua. Sự xuất hiện đột ngột của cô gái nhỏ trong văn phòng khiến hắn ta giật mình. Hắn mặt mày cau có, giọng điệu không tốt nói:

“Này cô gái nhỏ đến đây làm gì? Biết đây là đâu không? Mau ra ngoài! Bảo vệ đâu, cổng xảy ra chuyện gì? Sao tùy tiện để đứa nhỏ đi vào vậy?”

"Tôi muốn cùng chú thương lượng hợp tác kinh doanh một sản phẩm mới."

Giang Thượng Nguyệt cười nói, một chút cũng không để ý tới thái độ của Lý Hồng Bân.

"Kinh doanh?"

Lý Hồng Bân nhìn từ trên xuống dưới cô gái nhỏ, cô gái mặc một chiếc áo khoác bông cũ kỹ, nước da tái nhợt, nhìn là biết người đi từ nông thôn ra. Hắn nhịn không được hừ lạnh một tiếng, con mắt nheo thành một đường hẹp dài, nhìn cô gái nhỏ trước mặt bằng ánh mắt đầy khinh miệt:

"Ranh con, mày biết đây là đâu không? Một đứa quê mùa chân đất, thì có chuyện làm ăn gì để bàn với tao! Một câu thôi, nhanh lăn khỏi đây!"

Lý Hồng Bân không còn kiên nhẫn, giọng điệu cũng không khách sáo:

“Hoàng mao nha đầu, không biết chui ở đâu ra?”

Giang Thượng Nguyệt tùy ý bố trí một kết giới, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt bàn làm việc của hắn, một giây tiếp theo, chiếc bàn gỗ vỡ ra làm hai.

Lý Hồng Bân…!

Hắn lúc này thực sự ngơ ngác, thầm hỏi trong lòng: "Cô bé trước mặt thật sự là người sao?"

Chỉ nhẹ nhàng chạm một cái thôi, cái bàn bị vỡ làm đôi? Nếu không hắn sử dụng chiếc bàn này ba bốn năm, hắn sẽ tưởng rằng có chiêu trò gì ở đây, nó có khi nòa được làm bằng bông không?

"Cô... cô gái này là ai?"

Lý Hồng Bân vẻ mặt kinh hãi, nhưng điều khiến hắn sợ hãi hơn nữa là thân thể hắn tựa như bị đóng đinh vào ghế, hắn không thể di chuyển!

Giang Thượng Nguyệt cười hỏi:

“Hiện tại tôi có tư cách thương lượng chuyện làm ăn sao?”

Lý Hồng Bân vẻ mặt sợ hãi, lắp bắp hỏi:

"Việc... gì?"

Giang Thượng Nguyệt phẩy nhẹ tay điều khiển lính khí trong cơ thể thành pháp thuật, chiếc bàn trở lại trạng thái ban đầu. Cô nhẹ nhàng phảy tay, hai mươi ống tre đã xuất hiện ngay ngắn trên bàn.

"Đây là Hương Lộ, chỉ cần hơi thoa một chút mùi hương kỳ lạ này, sẽ có tác dụng kỳ diệu."

ống tre mở ra một khe hở, hương thơm kỳ lạ chậm rãi lan tỏa. Sau khi Lý Hồng Bân ngửi ngửi mấy cái, vẻ mặt kinh hãi, sự ngạc nhiên dần dần chuyển thành hưng phấn:

“Thứ tốt, thứ tốt!”

Hắn nắm lấy ống tre, mặt đỏ bừng nói:

"Thứ này vừa ra tay sẽ cháy hàng ngay lập tức!"

Giang Thượng Nguyệt kiêu ngạo ngẩng mặt lên:

"Chú cũng không xem tôi là ai?"

Lý Hồng Bân nhìn cô bé xuất quỷ nhập thần, khó nắm bắt trước mắt thật lòng muốn hợp tác với mình, còn nguyện ý lấy ra thứ tốt như thế này, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần biến mất. Nhưng vẫn không dám ngạo mạn trước mặt cô, hắn ta thấp giọng hỏi:

“Vậy... cái kia, ngài tính bán giá bao nhiêu chưa?”

"Những thứ này tôi đều giao cho chú, tôi muốn 7 phần, còn lại chú 3 phần."

Giang Thượng Nguyệt chỉ nhàn nhạt nói, giống như cái bàn vỡ làm đôi lúc nãy. Trong chốc lát đôi mắt đen như màn đêm hiện lên một tia cảnh giác. Hắn cảm nhận đươc áp bách khi nhìn vào mắt cô, trong đầu hắn như có ai đang nói:

"Đừng tham lam lừa gạt tôi, nếu không sẽ giống như cái bàn vừa rồi, phẩy một cái tan thành tro bụi!"

Trong phút chốc uy áp ập đến Lý Hồng Bân, nặng đến mức khiến hắn khó thở, trán chảy ra nhiều mồ hôi, hắn lắp bắp nói:

"Vâng... tôi hiểu."