Chương 15: Mất hết mặt mũi

Lão què sợ Chương Đại Đản kêu to sẽ gọi người dân vây lại, bằng không chính mình bị đánh gà bay trứng vỡ, trong lúc tuyệt vọng đưa tay định bắt Giang Thượng Nguyệt, ai biết còn chưa chạm vào được, một chiếc cuốc lao vọt tới, suýt chút nữa đầu hắn chuyển nhà.

Tống Vi bảo vệ Giang Thượng Nguyệt ở phía sau, tức giận chỉ vào mũi ba người mắng:

"Lũ ác ôn khốn nạn chúng mày, cẩu đồ vật dám đánh chủ ý đến con gái tao? Lũ tang lương tâm sớm muộn gì cũng bị ông trời đánh chết!"

Sau khi Giang Đào Hoa tuyên truyền, mọi người trong thôn đều biết lão già què đến nhà Lão Giang để bắt vợ, nên thôn dân đều bỏ việc chạy về hóng chuyện.

"Lão tàn phế, mau về thôn mấy người đi! Giang Gia thôn chúng tôi không có chứa kẻ bất lương!"

"Lão què, nếu cần vợ thì hãy tìm một người trong làng của mình, đừng đến làng chúng tôi tai họa, mẹ của đứa nhỏ cũng không đồng ý, sao có gan đến đây xin vợ?"

Lão què lớn tiếng quát:

"Bà nội nó đồng ý! Tôi cũng phải mua bằng 100 cân lương thực và 20 đồng đâu! Sao bây giờ lại không thừa nhận?”

Sắc mặt Tống Vi tối sầm, quả thực là việc tốt mẹ chồng làm, Bà ta sao có thể tàn nhẫn như vậy, bán Lục Nguyên cho một lão già què làm con dâu nuôi từ bé? Con bé là là cháu gái ruột của bà sao bà ta nỡ! Tuyên bố này vừa được đưa ra đã gây ra một cơn thịnh nộ trong lòng mọi người. Mọi người to nhỏ bàn tán.

“Bà nội Lục Nguyên làm như vậy cũng quá ác tâm, người khuất cũng phải lạnh lòng!”

“Cô gái nhỏ còn chưa trưởng thành, bà ta có thể nhẫn tâm bán cho người khác chỉ để đối có mấy miếng ăn?”

Giang lão đầu đứng trong đám đông, lắng nghe tiếng bàn tán xung quanh, lão đầu mặt già không giám nhìn ai, ông hung dữ trừng mắt nhìn Giang lão thái mắng:

"Mất mặt xấu hổ! Thanh danh cái nhà này vì bà mà mất hết!"

"Nuôi đứa con gái, nâng niu như báu vật được cái gì? Cuối cùng cũng gả ra ngoài!"

Giang lão thái bất mãn lẩm bẩm.

Lão Giang chắp tay sau lưng đi vào nhà, xách một bao lương thực, trong tay cầm hai mươi tệ đi ra, ném bao lương thực trước mặt lão què.

"Nhà yêm không bán cháu gái! Người Giang gia hứa với các người không có hiệu lực, lương thực và tiền bạc sẽ trả lại cho mấy người. Nhanh lăn khỏi đây!"

Giang Thượng Nguyệt nhìn bóng dáng già nua khóe mắt hằn sâu nếp nhăn của ông nội, trong lòng cảm thấy lão nhân này cũng không tệ. Tống Vi dơ cuốc lên, trừng mắt mắng:

"Sao chúng mày còn chưa lăn khỏi đây? Nếu còn dám đánh chủ ý tới con gái tao, tao sẽ bể gãy chân chó của chúng mày!"

Lão què biết hôm nay dù thế nào cũng không thể mang Giang Thượng Nguyệt đi, hắn cầm lấy tiền và lương thực, chỉ vào Chương Nhị Đản đang lăn lộn trên mặt đất nói: "Anh em tôi bị con gái nhà mấy người đá gãy chân, phải bồi tiền!” "

Bồi ngươi cái bà cái bà mẹ, nhanh lăn!"

Tống Vĩ tức tức cười nói:

"Con gái tao mới bao nhiêu tuổi chứ? Nó có thể đá gẫy chân một người đàn ông trưởng thành? Bồi cái gì tiền? Đồ vương bát con bê."

Kì thật trong lòng bà đã tin tưởng là do con gái mình làm, nhưng vào lúc này dù chết bà cũng không nhận.

"Mấy người đúng là trợn mắt nói láo? Cháu gái tôi bao nhiêu tuổi? Nó có thể đá gãy chân Chương Nhị Đản được?" Giang Sơn Thủy nói.

Một cái hoàng mao nha đầu lấy đâu ra sức mà đá một nam nhân trưởng thành? Ngôn luận nghiêng về một phía, Giang Thượng Nguyệt vội vàng bổ sung:

“Bọn họ còn nói muốn lấy cháu làm vợ chính thức, còn muốn ở chung với ba người bọn họ.”

Tống Vi nghe được những lời này, cơn tức giận dâng lên từng tầng từng tầng, bà vung cuốc hung hãn hét lớn:

"Cút! Cút nhanh khỏi đây! Lũ bất lương!"

Hai anh em Giang Sơn Thủy cũng đến đuổi họ đi, mọi người tức giận khiến lão què và Chương Đại Đản sợ hãi đến mức tuyệt vọng kéo Chương Nhị Đản đi bỏ chạy.

Sau khi buổi diễn kịch kết thúc, dân làng lần lượt trở lại làm tiếp tục công việc, chỉ còn lại gia đình Giang gia đứng bên ngoài nhà, Giang lão đầu vì muốn che dấu chuyện xấu trong nhà, ông ta gọi tất cả con cháu trở lại trong nhà nói chuyện.

Cả nhà già trẻ đều ngồi trong gian nhà chính, Tống Vi mặt tức giận đỏ bừng thở hổn hển, Giang Thượng Nguyệt ôm bàn tay nhéo nhéo niết niết như muốn an ủi bà.

“Mẹ đang nghĩ gì vậy?”

“Lục Nguyên là đứa con duy nhất mà con trai mẹ để lại, cho dù không thương yêu, mẹ có ghét bỏ cũng không nên tàn nhẫn như vậy! Cái nhà này không còn chỗ cho tôi và con gái, vậy thì phân gia đi. Không ai cái nhà này vừa mắt mẹ con chúng tôi, Cha ngài cũng nhìn thấy hết rồi đó.”

Giang lão đầu cũng biết con dâu thứ ba sống cuộc sống như thế nào, nếu không có người đàn ông làm trụ cột trong gia đình, tự nhiên sẽ khó khăn hơn gia đình phụ nữ bình thường. Tuy nhiên nếu gia đình phân li, liệu hai mẹ con họ có đủ khả năng nuôi sống bản thân? Ông đập tẩu thuốc, chậm rãi nói: “Vợ lão tam, mẹ con già rồi, đầu óc không sáng suốt, con đừng giận bà ấy. Từ nay về sau cha sẽ chông trừng bà ấy. Cái nhà này là một thể, gia đình chúng ta không thể tách rời!"