Bữa tối hôm nay Giang lão thái rất im ắng, không gay gắt bới lông tìm vết như mọi khi. Giang Thượng Nguyệt tự hỏi phải chăng bà già đã thay đổi tính tình. Nhưng có câu nói không sai, “chó không bỏ thói quen ăn phân,” một người hơn sáu mươi năm một cái nết, làm sao có thể thay đổi thói quen của mình chỉ qua một việc?
Ngày hôm sau, Giang Thượng Nguyệt rửa mặt thay đồ chuẩn bị vào thành phố, cô mới phát giác đại chiêu của bà già khiến cô ấy nghẹn muốn chết! Lão què thôn bên cạnh mang người đến nhà xin vợ. Nguyên bản lão ta muốn cháu gái lớn, nhưng lão ta cũng biết mình mấy cân mấy lượng, chỉ với một trăm cân ngũ cốc và 20 đồng tiền, lão chỉ có thể mua được cô dâu nhí, như vậy cũng là lão kiếm lời rồi.
Lão già què nhìn Giang Thượng Nguyệt, gầy gò nhỏ bé, thật sự không đáng yêu, mua về phải nuôi một hai năm mới có thể sinh con, mà cũng không biết có thể sinh cho lão ta một béo tiểu tử hay không nữa?Lão ta cười nhăm nhở, hàm răng to màu vàng tràn ngập mùi hôi thối, ánh mắt tham lam đầy du͙© vọиɠ, từ cổng lớn bước vào trong sân viện hỏi:
"Nàng dâu của anh đâu rồi? Bà nội nhà ta đâu? Bà nội bảo anh hôm nay đến rước em xuất giá, ha ha ha...!"
Lão thái bà thật nhớ ăn không nhớ đánh, để thực hiện được mưu kế, gà chưa gáy đã lùa cả nhà già trẻ lớn bé, không chừa một ai xuống đất kiếm công điểm. Thuận tiện cho lão già què đến bắt dâu! Đi theo lão ta là hai người đàn ông lực lưỡng, dáng vẻ lưu manh du côn, là người cách đây vài dặm thôn bên. Vừa nhìn là biết kẻ du thủ du thực, chộm đạo, không chuyện thương thiên hại lý nào không làm.
Chương Nhị Đản nói:
"Lão què ca, cô gái nhỏ gầy khô quắt, ôm phỏng trừng đau tay a!"
"Này, chim sẻ tuy nhỏ nhỏ vẫn có thịt, chúng ta thỏa thuận trước nếu rước được con nhỏ này về nhà, hai anh em chúng ta phải có một chân đấy nhé?"
Anh em họ Chương lớn mật cười ha hả. Hắn ta miệng thì phun những lời tục tĩu, mắt chăm chăm nhìn thẳng vào bộ ngực phẳng lì của Giang Thượng Nguyệt. Lão què vui sướиɠ cười nói ha hả:
"Không thành vấn đề, chỉ là con bé này còn quá nhỏ, chỉ sợ không phù hợp với việc kinh doanh của chúng ta."
"Ha ha ha, chính là vì nhỏ nên mới mềm mại như vậy. Nếu đây là góa phụ, có thể nhét một nắm đấm xuống đó. Lỏng lẻo như vậy, yêm cũng không khoái!"
Ba người đang nói chuyện một mình, hoàn toàn không coi trọng Giang Thượng Nguyệt, không ai có thể tưởng tượng được rằng cô gái nhỏ họ đang phớt lờ lại là đại ma đầu gϊếŧ người không chớp mắt.
Giang Đào Hoa nhảy chân sáo, đi tìm người bạn tốt của mình chơi, vừa đi đến con đường nhỏ đã nghe thấy ba người lão què đang nói chuyện tục tĩu, thô bỉ. Nó lén nhìn qua khe cửa, lập tức sợ hãi, tưởng bạn tốt của mình mình sắp bị lão què bắt, nên nó vội vàng chạy về phía cánh đồng bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.
"Dì Tống, dì Tống Vi!"
Tống Vi đang uống nước, nghe thấy Giang Đào Hoa lo lắng chạy tới, kỳ quái hỏi:
"Sao vậy? Vội vàng như vậy có chuyện gì?"
Giang Đào Hoa vẻ mặt lo lắng, thở hổn hển, chỉ về phía nhà nói:
"Dì Tống Vi, Nguyệt Nguyệt muốn bị bắt đi!"
"Cái gì!?"
Đầu óc Tống Vi nổ tung, bà không kịp suy nghĩ nhiều nữa, vác cuốc trên vai chạy thẳng về nhà:
"Ông trơi ơi, Lục Nguyên tội nghiệp của mẹ!"
Bên này, Giang Thương Nguyệt rất bình tĩnh tự tại, căn bản không coi ba người trước mặt là con mồi. Chương Nhị Đản vươn tay tóm lấy Giang Thượng Nguyệt, tính vác cô lên vai, kết quả Giang Thượng Nguyệt né trái nắm lấy cổ tay bể ngoặt và đá vào chân hắn ta, âm thanh xương vỡ nát kêu rắc rắc rắc…! Chương Nhị Đản sửng sốt hai giây, la hét đau đớn:
"Chân ta, chân ta gãy rồi!"
Lão què và Chương Đại Đản đều bối rối trước hành động của Giang Thượng Nguyệt, vì sao con nhỏ này lại khác với những gì mụ già họ Giang nói vậy? Chỉ một cú đá gãy chân của một người đàn ông trưởng thành, lực phải mạnh đến mức nào?
"Tiểu hỗn đản, tao đánh chết mày!"
Trương Nhị Đản ôm hai chân nằm trên mặt đất, vừa kêu vừa chửi. Lão què thầm mắng mười tám đời tổ tiên mụ già nhà họ Giang, xui xẻo mua phải thứ ác tinh như vậy! Ngày hôm qua mụ già họ Giang tới gặp hắn, bà ta nói muốn hủy hôn, gia đình không đồng ý bán cháu gái. Hắn thấy con vịt tới tay rồi còn bay mất, hắn không cam tâm! Thật trùng hợp mụ già cũng tham lam đau lòng 100 cân lương thực cùng 20 đồng tiền của hắn, một người muốn bán, một người muốn mua, cuối cùng hai người không mưu mà hợp, bắt tay hợp tác nghĩ ra cách. Giang lão thái sẽ đưa hết người trong nhà đi trước, còn hắn ta tìm người đưa Giang Thượng Nguyệt về.Đến lúc phát hiện gạo đã nấu thành cơm, vì thanh danh con gái Tống Vi cũng đành chấp nhận.
Hai người suy nghĩ không sai, nhưng lại đánh giá thấp sức chiến đấu của Giang Thượng Nguyệt. Cửu Thiên Tuế dưới một người trên vạn người ở thiên giới đâu có dễ đắc tội như vậy? Nếu cô trực tiếp gϊếŧ người, thì đó là vì các ngươi không may mắn.