Chương 109: Rơi hố băng

Chu Ái Hoa nói: “Tôi vừa nghe vợ Đại Khôi nói, nhìn thấy đứa nhỏ nhà Xuân Phong trượt băng cùng yêu nhi nhà chúng ta trên sông. Như thế nòa Nhị Ngưu ở đấy, yêu nhi nhà chúng ta ở đâu?”

Chu Ái Hoa nói, làm mẹ của Đào Hoa trong lòng hoảng hốt, thằng bé nhà Xuân Phong khóc lóc chạy tới, nhưng con gái bà ta không thấy đâu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

"Thím Vân..."

Nhị Ngưu lau nước mắt nói: "Hoa đào... Hoa đào rơi vào hố băng...!"

Rơi vào hố băng...

Hố băng...

Trong đầu mẹ Đào Hoa chỉ còn lại mấy chữ, vài giây sau, bà ta vỗ đùi kêu lên: "Ai u… mệnh của ta, con gái số khổ của ta!"

Cả nhà vội vã chạy về phía bờ sông, mẹ Đào Hoa vừa đi vừa than khóc, còn Nhị Ngưu chạy theo phía sau, không ngừng khóc lóc tự trách bản thân.

Trừ bỏ tự trách và sợ hãi, là hắn đưa Đào Hoa đến đó chơi, và rồi rơi vào hố băng, gia đình Đào Hoa đông người, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, đến cả mẹ hắn cũng không bảo vệ được hắn.

Đào Hoa nằm thẳng tắp trên băng, ói ra vài miếng nước, dần dần bắt đầu thở, Giang Thượng Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm và nói với Đại Ngưu: "Cởϊ áσ cậu cuốn cho Đào Hoa, nhanh đưa em ấy về nhà.”

Trời lạnh như vậy còn rơi vào hố băng, sợ là sẽ sinh bệnh mấy ngày, nhìn mặt mũi tím tái trông thật đáng thương, chắc hẳn cô bé đã rất sợ hãi.

"À…!"

Đại Ngưu đáp lại, cởϊ áσ khoác bông phủ lên người Đào Hoa, quấn thật chặt, ôm thân hình gầy gò của cô bé Đào Hoa vào trong ngực, quay lại hỏi: "Nguyệt Nguyệt, còn chị thì sao, chị cũng ướt hết cả người rồi, sợ là cũng muốn sinh bệnh…”

"Tôi không sao, đi thôi." Giang Thượng Nguyệt vận khởi linh lực, bức hàn khí ra ngoài cơ thể, một dòng nước ấm lướt qua tứ chi bách hải, làm cho cô dễ chịu một chút.

Hai người đi về phía trong thôn, vừa đến đầu thôn thì bắt gặp cha mẹ và anh chị dâu Đào Hoa, đang vội vã từ trong thôn đi ra.

Đại Ngưu đang ôm Đào Hoa trong ngực mặt tái nhợt và nói: "Thím Vân, Đào Hoa ở chỗ này!"

Mẹ Đào Hoa vừa nghe thấy vậy, vội vàng chạy nhanh đến trước mặt Đại Ngưu. Bà nhìn con gái được cuốn trong áo khoác bông, mắt nhắm chặt, môi mím lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trông thật đáng thương: “Ai u! Con gái số khổ của mẹ! Con làm sao lại rơi vào hố băng, để phải chịu cái tội này?”

Anh trai thứ hai của Đào Hoa Giang Bác Văn, đoạt lại em gái trong l*иg ngực Đại Ngưu. Nhìn thấy bảo bối nhà mình phải chịu tội lớn như vậy, l*иg ngực hắn nói lên đau đớn, hắn trừng mắt nhìn Đại Ngưu và Nhị Ngưu: "Hai đứa chúng mày chờ đó cho tao, nếu em gái tao hôm nay có chuyện gì sảy ra? Tao sẽ lấy mệnh của hai đứa mày!"

Đại Ngưu không nói gì, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Dù sao Đào Hoa cũng vì đứa em trai nghịch ngợm của hắn, nên mới rơi xuống hố băng.

Giang Thượng Nguyệt nhìn đám người cuồn cuộn đi tới, xoay người muốn chạy, nhưng Chu Ái Hoa ánh mắt sắc bén phát hiện ra cô: "Cô gái Lục Nguyên, cả người cũng ướt sũng, chắc cũng rơi vào hố băng phải không?”

“Không!”

Giang Thượng Nguyệt nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: “Đào Hoa đã ói hết nước sông trong bụng ra rồi, sẽ không có gì nghiêm trọng nữa, chỉ cần chăm sóc em ấy thật tốt là được.”

Đại Ngưu sợ nhà Đào Hoa trách tội cô ấy, hắn nhanh chóng giải thích: “Là chị Nguyệt đã nhảy vào hố băng vớt Đào Hoa lên…”

Lời này vừa nói ra, mọi người nhìn Giang Thượng Nguyệt bằng một ánh mắt khác, họ đều biết nước sông vào mùa đông lạnh đến mức nào, mùa đông còn rơi vào hố băng, hơn phân nửa là chết. Dám nhảy vào hố băng để cứu người, trong và ngoài thôn không có mấy người.

Mùa đông quần áo mặc nhiều, nhảy vào nước sẽ rất nặng, nước lại quá lạnh, không ai có thể ở đó quá vài phút.

Nhưng cô gái nhỏ Giang Thượng Nguyệt đã nhảy xuống, cứu người, có thể sống đi ra đã là một kỳ tích, quả thực là kỳ tích trong kỳ tích.

Nhưng lúc này, không ai có tâm tư để nói lời cảm ơn đoàng hoàng với cô ấy, mẹ Đào Hoa nói "Lục Nguyên, thím mang em Đào Hoa về trước, chờ vài ngày nữa Đào Hoa khỏe hơn, thím sẽ đưa Đào Hoa sang cám ơn cháu nhé."

Giang Thượng Nguyệt thản nhiên nói: “Không cần, chỉ cần chăm sóc em ấy thật tốt là được.”

Sau đó cô rời đi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

Giang Thượng Nguyệt về đến trong phòng hai mẹ con, Tống Vi ngẩng đầu nhìn bộ dáng ướŧ áŧ của con gái, lập tức kêu lên: "Trời ạ! Con đã đi làm cái gì vậy?"

Giang Thượng Nguyệt cởϊ qυầи áo nói: “Đào hoa rơi vào hố băng, con nhảy vào vớt em ấy.”

Tống Vi đang tìm quần áo sạch cho Giang Thượng Nguyệt, bà nghe thấy con gái nói hốn siêu phách lạc: "Con gái! Con đây là tra tấn mẹ đến chết phải không!"

"A!"

Giang Thượng Nguyệt đang ngồi xổm thêm củi cho lò sưởi, bị Tống Vi nói vẻ mặt mờ mịt, đứng dậy mặc quần áo sạch mà Tống Vi tìm được, bỏ giày leo lên kháng chui vào ổ chăn: “Lão mẹ nhà ta làm sao vậy?”