Giang Thượng Nguyệt thân hình nhỏ bé đứng phắt lên, tay mắt lanh lẹ múc một bát cháo rau dại trước khi bà nội định đánh cô.
"Con ranh! Mày quỷ đói đầu thai à?" Giang lão thái mắng: “Thứ vô dụng cũng quá nhanh tay, một bát cháo cứ như vậy tống vào bụng nó, thật đáng tiếc.”
“Bà nội! Có phải quỷ đói đầu thai hay không tôi không biết, nhưng nếu không ăn, không uống thứ gì cũng sẽ thành quỷ đói.” Giang Thượng Nguyệt đổ một nửa số cháo trong bát cho mẹ mình.
“Bồi tiền hóa ăn nhiều như vậy làm gì?” Lão thái bà nhướng mày, lộ ra con mắt tam giác hẹp dài cay nghiệt: “Mau bỏ lại?”
Giang Thượng Nguyệt bĩu môi, nếu không phải cô đói đến mức chịukhông nổi thì cô cũng không quan tâm đến thứ rác rưởi này, cô ngẩng đầu uống hết trước con mắt cả nhà.
Nhìn thấy sắc mặt mẹ chồng tối sầm, Tống Vi nhẹ nhàng nói: "Mẹ, Lục Nguyên vừa mới khỏi bệnh nặng, mẹ để cho con bé ăn nhiều thêm một bát được không ạ."
Giang lão thái liếc mắt ném cái bát xuống bàn kêu ầm, cả nhà ngoại trừ Giang lão đầu đều giật mình, nhất thời phòng ăn yên tĩnh đến lạ thường, lúc này không ai dám ngước mắt nhìn bà ta. Thấy mẹ chồng tức giận, Tống Vi trong lòng thở dài, bưng bát đổ lại vào chậu: “Mẹ đừng giận, con dâu không ăn nữa.”
Giang Thượng Nguyệt lạnh lẽo nhìn Giang lão thái, chuyện gì đây, muốn giỡn trước mặt cô ấy! Khi còn ở thiên giới chưa từng có ai dám cho Cửu Thiên Tuế xem sắc mặt. Cô đè lại tay Tống Vi, ánh mắt sắc lạnh nhìn Giang lão thái, bà ta nhìn cháu gái nhỏ của mình, cả người như có ngọn núi lớn đè lên, khiến toàn thân run rẩy, nội tâm rơi lộp độp, lông mao dựng đứng, bà ta có chút sợ hãi, nhưng rốt cuộc cả nhà đều nhìn chằm chằm, dù thế nào đi nữa cũng không thể mất mặt trước cả nhà được. Giang lão thái lúng túng gãi gãi cổ, chủi một cách thôi bạo: “Mày, mày cái thứ sói mắt trắng, mày dùng ánh mắt gì nhìn tao vậy? Tao là bà nội của mày."
Giang Thượng Nguyệt nâng chậu cháo lên, nhanh chóng lùi về sau hai bước lấy đà, lạnh lùng nói: “Nếu không cho mẹ tôi ăn các người cũng nhịn đi, đừng ăn nữa!” Cô đã định đổ tất cả xuống đất.
Hiện nay lương thực so với thịt còn quý giá hơn, Giang lão thái tiếc của tức giận chửi: “Con ranh chết tiệt, mày chọc tức ai vậy? Cái thứ vô dụng! Nhanh bỏ cái chậu xuống cho lão nương!”
Giang Thượng Nguyệt không nói gì, cháo trong chậu nghiêng đổ một ít xuống sàn, cả nhà trái tim như đánh trống, mắt chăm chăm nhìn theo hướng chậu cháo trong lòng rầu rĩ đau sót, thầm mắng cô ấy giày xéo lương thực.
"Ông trời ơi! Mau hạ sét đánh chết cái thứ sói mắt trắng này đi! Cứ như vậy giày xéo lương thực. Bà ta kêu la thảm thiết: "Lão tam a, sao con đi sớm vậy! Con không về đây mà xem con gái ngoan của con! Nó muốn gϊếŧ người! Sao lại sinh ra một đứa bạc bẽo vô ơn như vậy!”
Giang Thượng Nguyệt cười lạnh nói: “Hiện tại là chủ nghĩa xã hội khoa học, nhân dân làm chủ, đánh yêu ma quỷ quái, lật đổ phong kiến, mê tín, Bà nội, bà không sợ bị báo cáo sao?”
Lão thái thái nghe vậy, cũng sợ hãi bị nắm đi phê đấu, lập tức câm miệng, quay đầu trừng mắt nhìn Tống Vi rồi chửi: “Vợ lão tam còn đứng chơ ra đấy, cô sinh cái đứa vô lại, bất trị, không giáo dưỡng. Còn không chạy nhanh kêu nó buông chậu cháo xuống?”
Tống Vi bất đắc dĩ, con gái bà sau cơn cảm lạnh như trở thành một người khác, rất có chủ kiến nhiều lúc con bé không nghe lời bà ấy nói, mặc dù lần này con bé làm vậy là muốn tốt cho bản thân mình. Nhưng Tống Vi không muốn nhìn cảnh mẹ chồng và con gái mâu thuẫn vì chính lợi ích bản thân bà. Bà mấp máy môi muốn nói, liếc mắt nhìn con gái, bị Giang Thượng Nguyệt trừng mắt nhìn lại. Lời đến cổ họng cững nghẹn nuốt trở về.
Giang lão thái thấy vậy trong lòng mắng Tống Vi vô dụng, ngay cả chính con gái mình sinh ra cũng không quản được, nhưng nhìn cháo trong chậu sắp chảy hết cuống đất, bà ta cuối cùng cũng nhượng bộ lẩm bẩm: “Ăn đi. "Ăn đi! Ăn cho no chết lũ vô dụng!”
Giang Thượng Nguyệt đặt chậu cháo xuống, thúc giục Tống Vi: “Mẹ ăn nhanh đi!”
Trước ánh mắt hằn học của mẹ chồng, Tống Vi nhanh chống húp mấy ngụm cháo rồi kéo con gái trở về phòng như đi chạy nạn. Đóng cửa lại, Giang Thượng Nguyệt cởi giày lên giường, nhăn nhó hỏi: "Mẹ, sao phải đi nhanh vậy? Mẹ đã ăn no chưa?”
“Mẹ no rồi.” Tống Vi lấy nước nóng cho Giang Thượng Nguyệt uống để làm ấm cơ thể, bà ngồi ở mép giường nhỏ giọng ôn nhu nói: “Con gái, lần sau đừng nói chuyện với bà nội như vậy được không? Mẹ biết tâm trạng con khó chịu, mẹ nói những lời này không lọt tai con, mẹ vẫn phải nói để con hiểu. Bà nội có chút khắt khe, nhưng đó là người sinh và nuôi lớn cha con, là bà nội của con.”
Giang Thượng Nguyệt mắt trợn trắng coi thường, bà nội thì sao vậy? Người giám trước mặt cô to tiếng, mộ phần cỏ cao cả thước. “Mẹ, tính tình này của mẹ phải sửa, cả ngày để người ta bắt nạt không thể được.”
“Đứa nhỏ nhà con thì biết gì? Gia đình hòa thuận vạn sự hưng!”
“Vâng vâng vâng... hưng vượng đến nỗi cái phòng cũng bị nhà bác cả cướp mất. Từ ngày cha mất nhà ta thành nhà bác cả, liền một cái Kháng cũng không có.”