Chương 12: Châm ngòi ly gián
Một tuần sau khi Đỗ Cận đến công ty thì nghe nói về chuyện tăng ca năm mới, cô khẩn trương hỏi Trương Mẫn có phải sẽ sắp xếp cho người mới trực không. Dù sao thì cô cũng mới gọi điện thoại về nhà thề son sắt rằng tết này nhất định sẽ trở về.
Trương Mẫn đang ngồi, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cận: “Sẽ không, nhà cô cũng không phải ở thành phố K mà.”
Đỗ Cận liền hỏi Trương Mẫn cụ thể về tình hình tăng ca.
Năm trước tăng ca thường là một tuần trước đến ngày ba mươi tết, hàng năm tăng ca sẽ do nhân viên ở thành phố K thay phiên nhau trực. Xử lý công việc khẩn cấp, kỳ thật cũng chẳng có việc gì để làm. Hơn nữa cân nhắc đến vấn đề đi lại của những nhân viên ở thành phố khác sẽ rất xa, về nhà sẽ không kịp đón năm mới, luôn sẽ ngoại trừ những người ở ngoài thành phố K.
Đỗ Cận nghe xong cũng yên tâm không ít, thứ nhất cô không phải nhân viên lâu năm, thứ hai nhà cô cũng không phải ở thành phố K. Dù thế nào thì cũng không đến lượt cô.
Chẳng qua là khi Tả Tiểu Lôi đi ra khỏi văn phòng Nghiêm Âm cười nói với Đỗ Cận, vừa lúc tổ trưởng tìm cô, mắt phải Đỗ Cận giật liên tục.
Trương Mẫn nhìn Đỗ Cận chuẩn bị đi vào văn phòng, quay đầu lại nhìn cô: “Chúc cô may mắn.”
Trương Mẫn còn chưa biết tình huống của Đỗ Cận, chỉ cho là Nghiêm Âm cố ý làm khó người mới, dù sao mọi người đều là người mới. Cho nên cô cũng không để ý nhiều.
Đỗ Cận vào văn phòng Nghiêm Âm, Nghiêm Âm đang trang điểm lại, Đỗ Cận nhìn thấy tay cô ấy đang cầm loại phấn mà Tả Tiểu Lôi thường dùng, xem ra quan hệ của hai người họ thật sự không tệ.
Đỗ Cận đứng đối diện Nghiêm Âm: “Tổ trưởng, chị tìm tôi.”
Nghiêm Âm buông đồ trang điểm trên tay xuống, cầm giấy thông báo đưa cho Đỗ Cận: “Đây, nhìn đi.”
Đỗ Cận cầm giấy thông báo, trên giấy ghi rõ người trực thứ hai mươi tám là cô.
Tay Đỗ Cận cầm giấy thông báo có chút run rẩy, đoán chừng là bị chọc giận không ít: “Tổ trưởng, có phải chị nhầm lẫn rồi không?”
Nghiêm Âm ngẩng đầu, trang điểm kỹ càng, trừ bỏ trên khóe mắt có vài nếp nhăn thì rất hoàn mỹ. Môi tô son đỏ chót, lúc này không chút để ý mở miệng nói: “Đỗ Cận, cô cảm thấy tôi sẽ sai sao?”
Đỗ Cận đè cơn tức xuống: “Không phải, tổ trưởng…”
Giọng nói Nghiêm Âm đột nhiên cất cao: “Không làm theo chỉ thị làm việc của tôi! Cô xem nơi này là chỗ nào, không muốn làm thì rời khỏi Hoa Tư đi!”
Đỗ Cận gắt gao cắn chặt răng, tự nhủ mình phải giữ bình tĩnh, nếu bây giờ cô cãi lại sẽ khiến Tả Tiểu Lôi đạt được mục đích. Từ đây đến ngày nghỉ còn thời gian nửa tháng, cô vẫn có thể thay đổi cục diện.
Đỗ Cận gật đầu cầm giấy thông báo đi ra ngoài, Nghiêm Âm ở phía sau cửa cười lạnh.
Chuyện Đỗ Cận và ông Mục khi cô vừa đến công ty đã được đồn đãi đủ mọi suy đoán khác nhau. Ngay từ đầu Nghiêm Âm cũng không có chú ý đến Đỗ Cận, đến khi Tả Tiểu Lôi nói với chị ta Đỗ Cận có thể là tình nhân ông Mục bao nuôi, thái độ của Nghiêm Âm liền thay đổi.
Lão chồng của Nghiêm Âm cùng kẻ thứ ba bỏ trốn, giấy ly hôn cũng là luật sư đưa cho chị ta. Cho dù chị ta muốn gặp mặt để chứng thực nhưng cũng không được.
Đến kẻ thứ ba kia chị ta cũng chưa từng gặp qua.
Vì vậy, Nghiêm Âm đem lực chú ý đến trên người Đỗ Cận.
Chị ta không sợ đắc tội với ông Mục, dù sao chị ta làm việc ở công ty cũng đã vài năm. Chị ta không tin ông Mục sẽ vì một người phụ nữ mà trở mặt. Vì thế chị ta mới không chút kiêng kỵ mà làm thế.
Thật ra lịch tăng ca năm mới không có tên Đỗ Cận, Nghiêm Âm đã đi đến phòng nhân sự yêu cầu Đỗ Cận tăng ca, phòng nhân sự mới có thêm tên Đỗ Cận.
Chị ta muốn khiến cho những kẻ thứ ba không được sống tốt!
Đỗ Cận ra cửa mắt liền đỏ ửng, đem giấy thông báo để trên bàn, trong lòng vô cùng tức giận. Cô hung hăng nhìn chằm chằm Tả Tiểu Lôi.
“Sao vậy?” Trương Mẫn đi lại chỗ Đỗ Cận, lấy giấy thông báo lên xem: “Sao lại sắp xếp cô tăng ca?”
Đỗ Cận nhìn Tả Tiểu Lôi nói: “Không có gì.”
Mắt Trương Mẫn đảo qua hai vòng, sau đó lại về vị trí của mình ngồi xuống, thông báo một tin ra ngoài…
Tả Tiểu Lôi cười vô cùng vui vẻ, tâm tình cả ngày rất tốt, thậm chí còn nhắn tin cho bạn trai, nói với hắn tối sẽ đi ăn mừng.
Đỗ Cận biết thân phận làm chuyện của mình, làm như không thấy ánh mắt của Tả Tiểu Lôi.
Buổi chiều khi tan tầm liền nhận được tin nhắn của Mục Khiêm Thư: Tối nay chờ tôi.
Đỗ Cận trả lời lại: Được.
Mục Khiêm Thư sau khi tan tầm liền ở bãi đỗ xe chờ Đỗ Cận, anh ngồi trong xe, có vài đồng nghiệp đi ngang nhìn thấy xe anh liền chỉ trỏ.
Hai nữ sinh xì xào bàn tán sau đó sắc mặt đỏ bừng rời đi.
Mục Khiêm Thư nhìn điện thoại, nhận được tin tức là lúc mười giờ năm mươi sáng, chuyện xảy ra lâu như vậy mà cô nhóc này cũng không nói với mình.
Không lẽ, anh không đáng để tin tưởng thế sao?
Mục tiên sinh dùng tay thon dài gõ tay lái, lấy điện thoại bỏ vào trong túi áo, đôi mắt hoa đào nhìn Đỗ Cận lén lút đi đến xe anh.
“Sao anh không đợi ở bên ngoài.” Đỗ Cận lên xe nhìn thấy xung quanh không có đồng nghiệp nào mới nói với Mục Khiêm Thư.
Hôm nay Mục Khiêm Thư mặc tây trang màu hồng nhạt, kết hợp với caravat cùng màu. Càng làm cho tay anh ta trắng lên, tóc dài hơn nhiều so với lần đầu tiên gặp mặt, làm che đi mày kiếm của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào đang nhìn cô.
Đỗ Cận thấy Mục Khiêm Thư nhìn mình, nói không lưu loát: “Sao, sao vậy?”
Mục Khiêm Thư chạy xe ra khỏi gara, âm thanh trầm thấp vang lên: “Không có gì.”
Trong lòng Đỗ Cận đang buồn bực, cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa Mục Khiêm Thư trước sau như một luôn là bộ dạng lạnh lùng, nếu đột nhiên nhiệt tình chỉ sợ chính mình mới không quen.
Trước sau như một… Đỗ Cận, cô cũng bắt đầu dùng từ này rồi.