Chương 14: Khéo léo đổ tội

Trong lớp học

Mạn Thanh Ly ngồi sát cửa sổ, đôi mắt cô nhìn về phía bầu trời trong xanh cùng những áng mây trắng như bông bên ngoài.

Thật đẹp, Mạn Thanh Ly cười mỉm, nắng chiếu vào, càng làm nụ cười của cô thêm hút hồn, lay động tâm can.

Những học sinh trong lớp dù đã học với Mạn Thanh Ly từ đầu năm, nhưng chưa bao giờ hết ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của cô.

Đối với bọn họ, được ngắm nhìn nữ thần Mạn Thanh Ly mỗi ngày chính là một niềm hạnh phúc.

"Nữ thần thật quá xinh đẹp! Tớ muốn chết trong nụ cười đấy quá đi!" Một bạn học nữ vò đầu kêu lên

"Có chết trong nụ cười của nữ thần thì cũng không đến lượt cậu đâu, xếp hàng đi" Bạn học nam bên cạnh nói một cách khinh bỉ

"Vốn dĩ những người xinh đẹp làm tớ thấy rất ngứa mắt, vậy mà điều đó không thể áp dụng với nữ thần!"

"Người ta là thiên thần, tất nhiên sẽ không áp dụng được quy luật của người thường"

"Nói cũng đúng..." Bạn học nữ kia lập tức gật đầu đồng ý

Khi ấy, chuông vào lớp reo lên, tất cả học sinh đều cuống cuồng chạy về chỗ. Mạn Thanh Ly cũng rời tầm mắt từ bên ngoài, chuẩn bị lấy lại sự tập trung để bắt đầu học.

Sau đó, cô liền nhận ra, Mạn Phương vẫn chưa xuất hiện.

Đối với quy tắc của học viện Minh Tư, ngày đầu có thể vắng vì lí do tham quan trường, tuy nhiên sang đến ngày thứ 2, dám đi muộn hoặc trốn tiết, tuyệt đối sẽ bị nhà trường kỉ luật.

Dù sao, học viện Minh Tư có tiếng như vậy cũng phải có nguyên do.

Chậc, sắp có trò vui đây.

Một khắc sau, thầy giáo Lý bước vào lớp, ước chừng cũng đã được gần 50 tuổi, trên mặt là biểu cảm khó tính thường trực

Trong trường, học sinh có thể khiến thầy giáo Lý lộ ra vẻ mặt ôn hòa, e cũng chỉ có Mạn Thanh Ly hoặc người trong hội học sinh như Dư Mặc.

Lý Phan dùng ánh mắt sắc bén soi quanh cả lớp học, ông được báo rằng hôm nay có học sinh mới, là song sinh của Mạn Thanh Ly nên nhìn chằm chằm vào cô, tuy cô vẫn ngồi chỗ thường nhật, nhưng vì là sinh đôi khiến ông cũng không dám chắc chắn.

"Thầy đừng nhìn nữa, em là Mạn Thanh Ly" Mạn Thanh Ly bị ánh mắt sắc bén của Lý Phan đâm thẳng vào người, bèn cười khổ rồi nói.

Đến lúc này, Lý Phan mới gật gù rời ánh mắt sang chỗ khác.

"Học sinh mới đâu?" Ông cất tiếng hỏi, chất giọng đầy nghiêm nghị.

Ngay lúc đó, cửa lớp "cạch" một tiếng rồi mở ra, Mạn Phương đứng ở đó, tay vẫn đang bám vào cánh cửa, người hơi khom xuống, thở rất mệt.

Xem ra, cô ta vừa chạy hết sức đến đây, trên trán lộ ra lớp mồ hôi mỏng láng mịn.

"Xin... Xin lỗi thầy, em đến muộn ạ" Vì vừa chạy xong, Mạn Phương nói cũng có vẻ khó khăn, cô ta hơi gập người xuống bày tỏ sự hối lỗi của mình.

Vốn dĩ Lý Phan cực kì không thích những học sinh mới ngày đầu mà đã đến muộn, nhưng ông chợt nhớ ra, Mạn Phương này đã giành được điểm tối đa trong kì thi đầu vào của Minh Tư.

Hừ, cũng coi như có chút thực lực, hơn nữa hành động xin lỗi của cô ta cũng có vẻ rất hiểu phép tắc.

"Về chỗ đi" Lý Phan hướng mặt về phía Mạn Phương nói, ông tạm bỏ qua cho cô ta lần này, nếu lần sau vẫn còn đến muộn như vậy, cho dù Mạn Phương có đạt được giải quốc gia như Mạn Thanh Ly, ông cũng sẽ trừng phạt nghiêm khắc.

"Vâng, cảm ơn thầy" Mạn Phương cúi đầu, mái tóc nâu đỏ xoăn sóng nước theo cử động của cô ta mà rủ xuống, trông rất sinh động.

Lý Phan hơi nhíu mày, ông không thích việc học sinh nhuộm tóc, nhưng quy định trường không cấm, hơn nữa đây sẽ là điểm trọng yếu để phân biệt được Mạn Phương và Mạn Thanh Ly nên cũng không nói gì.

Mạn Phương hơi vuốt ngực giống như điều chỉnh nhịp thở, cô ta bước vào lớp, đảo quanh ánh mắt tìm đến chỗ Mạn Thanh Ly, đôi môi liền cong lên

"Chị, học viện Minh Tư lớn như vậy, tìm lớp quả không dễ chút nào" Mạn Phương nói với thanh âm hơi nũng nịu, giống như chỉ đang phàn nàn một chút.

Thế nhưng, vào tai mọi người trong lớp, tựa hồ lại là một ý nghĩa khác

Câu nói của Mạn Phương có ý rằng, Mạn Thanh Ly không hề nói cho cô ta biết lớp học ở đâu, khiến cô ta phải chạy đi tìm khắp học viện Minh Tư rộng lớn, dẫn đến việc vào lớp muộn

Nói một cách khác, Mạn Phương đang khéo léo đổ hết tội lỗi lên đầu Mạn Thanh Ly

Quả nhiên, đúng như dự tính, học sinh trong lớp bắt đầu nhìn về phía Mạn Thanh Ly, thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ:

"Nữ thần như vậy, có phải là cố tình khiến Mạn Phương đến muộn không?" Một bạn học sinh nữ lên tiếng, nói rất nhỏ với người bên cạnh

Người bên cạnh nghe xong gương mặt liền có chút khó coi: "Cậu nói gì vậy? Sao nữ thần có thể làm ra loại chuyện như thế được?"

"Nhưng cậu không nghe sao... rõ ràng là..."

"Nữ thần còn chưa lên tiếng, cậu còn nói cái gì?"

Nghe đến đây, bạn học sinh nữ kia cũng lập tức im lặng, biểu tình liền hơi ủy khuất. Nhưng rồi cũng nhìn về phía Mạn Thanh Ly xem phản ứng của cô

Nếu Mạn Thanh Ly không nói gì, bọn họ sẽ cho rằng cô ngầm thừa nhận, hơn nữa, hình tượng nữ thần của cô trong mắt họ sẽ không còn hoàn mĩ nữa

Có thể nói, nước cờ này Mạn Phương đi rất hoàn hảo, trực tiếp đưa Mạn Thanh Ly vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Câu nói của Mạn Phương giống như chỉ than thở một chút, nếu Mạn Thanh Ly trả lời, sẽ giống như cô đang chột dạ nên mới ngụy biện. Còn nếu im lặng, lại có nghĩa rằng Mạn Phương đã nói đúng.

Mạn Phương nhìn cô gái được gọi là "nữ thần" kia, đôi môi nhếch lên khéo léo. Chị sẽ làm như thế nào đây, chị gái của tôi...?