Chương 13: Nhan sắc

Buổi tối tại Mạn gia

Mạn Thanh Ly ngồi trong phòng mình, bức tường trắng xung quanh toát lên sự thanh tao, từng nội thất đều lộ ra vẻ xa hoa, tinh tế khiến người khác phải trầm trồ.

Vì căn phòng được thiết kế theo phong cách của Mạn Thanh Ly nên chỉ cần nhìn vào, cũng có thể mường tượng ra chủ nhân của nó là một con người tuyệt mĩ.

Cô ngồi trước bàn học, đôi tay cầm chiếc bút không ngừng chuyển động, viết ra những câu chữ tiếng anh mà rất ít học sinh trung học có thể hiểu được.

Để trở nên hoàn hảo, cô phải không ngừng tôi luyện bản thân, để mình không phạm phải sai lầm đến mức phải trả giá bằng cả mạng sống như kiếp trước.

Đang tập trung viết những bài luận tiếng anh tương đương trình độ của sinh viên đại học năm tư, tiếng gõ cửa "lộc cộc" đã khiến Mạn Thanh Ly dừng tay lại, cô đưa mắt ra nhìn rồi nói:

"Mời vào"

Không sai so với dự kiến, người gõ cửa là Mạn Phương.

Cô ta có dáng dấp không chút khác biệt so với Mạn Thanh Ly, hai người không giống nhau đến mức cha mẹ cũng không phân biệt được, nhưng nếu nhìn từ xa tuyệt đối sẽ có khả năng nhận lầm.

Dường như không muốn có bộ dáng giống Mạn Thanh Ly, Mạn Phương hôm nay đã đi làm lại tóc của cô ta.

Một màu nâu đỏ xoăn sóng nước, dưới ánh đèn trắng liền trở lên mê ly. Kết hợp với nhan sắc như tiên nữ hạ phàm, Mạn Phương đã xinh đẹp hơn hẳn so với bộ tóc đen dài nhàm chán.

Từng lọn tóc dường như đều được chăm sóc kĩ lưỡng, một bộ tóc xoăn nhẹ nhàng như vậy, tuyệt đối hợp thời đại hơn rất nhiều so với Mạn Thanh Ly.

Hẳn để có bộ tóc đẹp thế này, Dư Mặc đã chi ra một số tiền không nhỏ đi?

Cô nhìn Mạn Phương đang đứng ở cửa, tay hơi vuốt tóc giống như muốn khoe ra cho cô thấy bộ tóc mới của mình, Mạn Thanh Ly chỉ hơi cười:

"Chuyện gì sao?"

Mạn Phương hành xử tựa như một đứa em gái hiểu chuyện, cô ta bước vào phòng rồi đóng cửa lại, từng động tác đều rất tự nhiên.

"Chị, chị có thể tạm thời đừng nói với mẹ việc em và Dư Mặc qua lại không?"

Mạn Thanh Ly hơi vân vê lọn tóc dài màu đen thuần túy của mình.

"Ừ, được" Cô nói, Mạn Thanh Ly cũng chẳng có ý định nói ra chuyện đó làm gì. Việc Mạn Phương qua lại với ai, cô không có nhiệm vụ phải nói lại cho Hàn Úc Tâm.

"Cảm ơn chị" Mạn Phương trông có vẻ rất vui mừng, cô ta cười vui vẻ rồi tạm biệt Mạn Thanh Ly, bước ra khỏi phòng.

Sau khi đã khuất khỏi tầm mắt của Mạn Thanh Ly, Mạn Phương liền đứng dựa vào cửa, đôi mắt ánh lên sự ngoan độc.

Cô ta mới chuyển đến Minh Tư ngày đầu tiên, lập tức đã câu dẫn được một trong những chàng trai xuất sắc nhất học viện.

Nếu Hàn Úc Tâm biết việc này, không thể nào cao hứng được, trái lại với tính cách của bà, có thể sẽ cho rằng cô ta thuộc dạng lẳиɠ ɭơ dễ dãi

Chính vì thế, Mạn Phương tạm thời muốn giấu nhẹm việc cô ta đang hẹn hò với Dư Mặc. Móc nối được với Dư gia là điều tốt, nhưng ít nhất không nên nói cho Hàn Úc Tâm bây giờ.

Sau một hồi tính toán, Mạn Phương cảm thấy mọi việc thuận lợi như ý mình, cười tủm tỉm rồi sải chân bước về phòng.

Trong phòng, Mạn Thanh Ly cuốn những lọn tóc đen của mình quanh ngón tay, hưởng thụ sự mềm mại từ chúng.

Một màu đen thuần túy.

Đôi mắt Mạn Thanh Ly hiện lên vẻ si mê

Chỉ có mình cô thấy màu đen này rất xinh đẹp thôi sao?

Đẹp thế này cơ mà, đứa em gái của cô thật không biết thưởng thức... Màu nâu đỏ sao có thể sánh với màu đen tuyền cơ chứ?

Mạn Thanh Ly khẽ thở dài, cô hơi xoa bóp ngón tay của mình một chút rồi tiếp tục quay người vào bàn học để viết nốt bài luận.

* * *

Sáng hôm sau

Vào khoảnh khắc Mạn Phương bước xuống xe, rất nhiều học sinh xung quanh không tự chủ được mà hít sâu vào.

Quả thật là tuyệt sắc giai nhân!

"Người đó, chắc là Mạn Phương phải không? Nữ thần rất thích tóc đen nên chắc chắn sẽ không nhuộm tóc đâu"

"Phải, sinh đôi có khác, thật sự rất giống nhau"

"Giờ thì phân biệt dễ dàng hơn rồi"

"Mạn Phương cũng đẹp thật đấy"

Khi những học sinh đang xì xào bàn tán, Mạn Phương cũng rất hưởng thụ những lời khen mà mọi người dành cho cô ta

Chỉ có điều, Mạn Phương bị gọi bằng tên, trong khi Mạn Thanh Ly lại là "nữ thần"

Cô ta ghét điều này, nó khiến cô ta nổi lên lòng ghen tị!

Nhưng Mạn Phương biết, sẽ sớm thôi, vị trí của Mạn Thanh Ly bây giờ sẽ thuộc về cô ta. Suy nghĩ này khiến cô ta bình tĩnh hơn, Mạn Phương nhếch môi hướng về phía cửa xe.

Bước ra ngoài đi, và bị ánh hào quang của cô ta che lấp!

Theo suy nghĩ của Mạn Phương, Mạn Thanh Ly cũng từ từ bước ra khỏi xe ngay sau đó

Khuôn mặt kinh diễm thoát tục, vẫn là mái tóc đen tuyền mềm mượt xõa sau lưng. Bộ đồng phục không thể che kín được làn da mịn màng, trắng nõn.

So với vẻ xinh đẹp của Mạn Phương, nhan sắc của Mạn Thanh Ly dường như lại có chút gì đó mờ ảo, khiến người ta không nắm bắt được

Nếu Mạn Phương chính là cực phẩm nhân gian, thì Mạn Thanh Ly lại giống như một thiên thần bị giấu đi bộ cánh trắng muốt.

Mái tóc đen dài, làn da trắng ngọc. Chỉ là một vẻ đẹp thuần túy, ở trên người Mạn Thanh Ly lại giống như được tô vẽ lên khí chất thanh thuần, nhẹ nhàng mà cuốn hút.

Một nhan sắc không thể nào bị ánh hào quang khác che lấp được!

Ngược lại, ngoại hình của Mạn Phương dường như lại càng tô thêm sự động lòng người của Mạn Thanh Ly.

Nhìn thoáng qua, trông Mạn Phương có vẻ xinh đẹp hơn nhưng thực chất, Mạn Thanh Ly mới là người chiến thắng trong cuộc thi về nhan sắc

Nhìn phản ứng thẫn thờ của những người xung quanh, sắc mặt Mạn Phương liền trắng bệch

Khốn khϊếp! Không phải chỉ là tóc đen quê mùa thôi sao! Da trắng thì sao? Da cô ta cũng trắng?!

Vì cái lí do gì mà cô ta lại không bằng Mạn Thanh Ly!

Mạn Phương cố gắng che giấu sự khó coi trên khuôn mặt mình, cô ta nhanh chóng chào Mạn Thanh Ly rồi chạy đi tìm Dư Mặc

Cô ta không muốn ở cùng con khốn này thêm giây phút nào nữa!

Cảm giác khuôn mặt bấy lâu nay mình tự hào lại bị đè ép xuống thật sự khiến cô ta không thể thở nổi!

Nhìn bóng dáng Mạn Phương đang vội chạy đi, đôi mắt Mạn Thanh Ly hiện lên sự âm u, đôi môi cô nhếch lên một nụ cười rất nhỏ.

Thấy chưa, màu đen đẹp hơn mà, đúng không?