Vân Châu Thiên Diễn, quay trở lại vách núi.
Bên dòng suối lạnh có ba bóng người.
Một thiếu nữ hơi lùn, mặc bộ đồ màu nâu nhạt đang ngồi xổm bên bờ suối, dùng Minh Hỏa Quyết nhóm lửa.
Bàn tay dính đầy bùn đỏ của cô nàng đang vỗ một khối bùn lớn. Xung quanh cô nàng, có những chiếc lông vũ màu đen trắng rải rác đầy đất, như thể chúng được nhổ ra từ một con tiên hạc.
Bên cạnh thiếu nữ, một nữ nhân mặc đồ đen đang nằm như không xương trên một tảng đá cạnh suối, búi tóc nàng ta được một cây trâm mộc búi xiêu xiêu vẹo vẹo, buông thõng xuống đất, bị dòng nước chảy đập lên bờ làm ướt sũng.
Nữ nhân mặc đồ đen ngậm một chiếc lá trong miệng, nhìn thẳng vào chiếc bánh bao bùn mà thiếu nữ đang mặn, không ngừng thúc giục: "Tiểu Tam, bao lâu nữa thì mới được ăn?”
Tiểu Tam thong thả ung dung trả lời: "Sư phụ, tiên hạc Vân Đỉnh được Tinh Lan Môn đưa tới có hình thể to gấp hai lần con gà bình thường, nên thời gian để làm một con hạc ăn mày chắc chắn sẽ dài hơn nhiều so với một con gà ăn mày.”
Nữ nhân áo đen lại nhắm mắt, ngậm một chiếc lá trong miệng và thổi giai điệu hoang khai.
“Khó nghe chết đi được.”
Bên cạnh các nàng, một nam nhân tuấn tú mặc áo trắng nhìn lông hạc rơi đầy đất, tức giận đến mức thái dương giật giật.
Tuy nam nhân áo trắng nói như vậy nhưng hắn chỉ làm ngơ trước hành vi trộm đem tín vật của môn phái khác nướng ăn của các nàng.
Nam nhân áo trắng tên (đạo hào) Vân Nhai Tử, là trưởng môn Thiên Diễn.
Thiên Diễn được xưng là một trong "Thiên hạ tam tông”, là tiên môn tồn tại được so với đinh ở Đại Hoang này.
Với tư cách là chưởng môn Thiên Diễm, trong mắt người ngoài, Vân Nhai Tử là một nhân vật cao không thể với!
Vậy mà không ai có thể ngờ được, hắn đang ngồi xổm bên đống lửa và nắm bùn, xắn tay áo lên, tận tình khuyên nhủ nữ nhân áo đen kia.
“Sư tỷ, ta biết tỷ khó chịu với mấy cái kỹ xảo của đám bè lũ xu nịnh kia cho nên ta đã dạy bảo bọn chúng đừng làm trò chướng mắt trước mặt tỷ nữa rồi.”
“Nhưng chuyện chọn đồ thì tỷ phải cực kỳ cẩn trọng. Đó là danh ngạch chọn đồ đệ cuối cùng nên không thể làm bừa được.”
Nữ nhân áo đen được Vân Nhai Tử gọi là sư tỷ kia có tên (đạo hào) Vân Vi, là phong chủ của Thiên Diễm Thái Hoa Phong.
Vân Vi lười biếng mở một mắt, nàng ta liếc nhìn Vân Nhai Tử rồi nhổ lá ra và uể oải nói: “Tháng trước, có ít nhất năm người cả ngày chỉ đi đi lại lại trước Thái Hoa Phong, sáu người ngẫu nhiên gặp phải ta khi ta ra ngoài, “vô tình” hỏi ta về chuyện tu hành, bảy người bắc nồi thổi lửa ở bên ngoài khiến cho Thái Hoa Phong khói mù mịt.”
“Hơn nữa đám người này đều là Luyện Khí Cảnh, thiên phú thượng giai, đều đang ở độ tuổi mười mấy, lại vào đúng thời điểm sắp bái sư.”
“Trùng hợp như vậy, sư đệ, thế còn chưa đủ sao?”
Nếu không có Vân Nhai Tử đồng ý thì sao đám người này dám xuất hiện trước mặt nàng ta chứ.
Vân Nhai Tử tỏ vẻ chột dạ, hắn hắng giọng nói:
“Đám nhóc đó đều là hạt giống tốt do các phong chọn ra. Bất kể chuyện xấu đến đâu, Vân Châu lớn như vậy, tiên gia đáng tin có rất nhiều, chọn một nhà cũng được. Chẳng phải là ta sợ tỷ làm chuyện xằng bậy sao?”
Thật ra không phải là hắn lo thừa mà vị sư tỷ này của hắn thật sự là kẻ hành xử phóng đãng, không kiềm chế được.”
Đặc biệt là ở cái chuyện thu đồ đệ này, có hơi quá không đàng hoàng.
Vân Vi hơi nhướng mày: “Đệ sợ ta làm loạn sao?”
Từ trước đến nay, Vân Yên Tử chưa bao giờ có thể nhấc nổi cái giá của chưởng môn trước mặt nàng ta nên khi bị ánh mắt người đối diện đe dọa, hắn đã chột dạ:
“Sư tỷ, năm đó tỷ đã thề là đời này chỉ thu bốn đồ đệ, bây giờ chỉ còn danh ngạch cuối cùng.”
“Ba đệ tử của tỷ không một ai kế thừa được y bát. Bây giờ thế gia tiên môn, thậm chí ngay cả tán tu, làm gì có ai không nhìn chằm chằm vào cái vị trí đệ tử cuối cùng của tỷ chứ.”
“Thời điểm bây giờ rất đặc thù, sau khi lời tiên tri chết tiệt đó xuất hiện, Thiên Diễm gần như bị tất cả các thế lực chọc thành cái sàng.”
“Vị trí đệ tử quan môn của tỷ rất quan trọng. Ta sao có thể không cẩn thận chứ.”
Khi nói đến cái gọi là “thời điểm đặc thù”, Vân Vi lại chửi ầm lên:
“Tử Vi Viên chó chết, dám ném cái tiên đoán khiến cho Vân Vi ta trở thành cái đích để toàn bộ Đại Hoang chửi bới thì thôi đi còn không dám ra khỏi sư môn của mình!
Ánh mắt Vân Vi thâm thúy, không biết nàng ta đang nghĩ cái gì mà khóe miệng cong lên:
“Ta thấy mấy đứa mà người tìm thấy không kiếm thì thương, thậm chí còn dùng Nhai Không Phi Độ để biểu diễn phi hành qua Tích Quy Nhai. Đám đấy để lập thành một gánh hát diễn xiếc thì không tệ đấy, nhưng vẫn không đủ tư cách làm đồ đệ ta.”
Vân Nhai Tử nhìn thiếu nữ đang ngồi xổm một bên, lặng lẽ làm hạc ăn mày, trước khi được sư tỷ thu làm môn hạ, nàng ấy đã từng là một đầu bếp dưới phàm trần.
Ngoài ra còn có hai đồ đệ được sư tỷ cũng là những nhân vật khiến người ta đau đầu khi nghĩ đến.
Vân Nhai Tử nghĩ thầm, sư tỷ, phong cách thu đồ của tỷ quá khác biệt, hoàn toàn khiến người khác khó có thể nghĩ ra tiêu chuẩn.
Hắn nghiêm túc hỏi: “Sư tỷ, tỷ nói cho ta biết, thế rốt cuộc là tỷ muốn vị đồ đệ cuối cùng này như thế nào?”
Vân Vi nhẹ nhàng cười, nói với giọng điệu thờ ơ đó một lần nữa, nửa thật nửa giả:
“Dùng Nhai Không Phi Độ phi hành qua Tích Quy Nhai chẳng là gì cả. Theo ta thấy, chỉ những người dám nhảy khỏi Tích Quy Nhai thì mới được coi là dũng cảm."
Vân Nhai Tử bất đắc dĩ: “Tích Quy Nhai là nơi nguy hiểm nhất Vân Châu, dưới Nguyên Anh Cảnh xuống nhảy xuống thì chỉ có đường chết, nào có ai lại nghĩ quẩn đến mức dám nhảy xuống chứ.”
Hơn nữa, ở rìa vách đá còn có kết giới Thiên Diễn, đừng nói là Nguyên Anh Cảnh, cho dù có là Tiểu Thừa Cảnh thì cũng chẳng có cửa để đi qua được nó.
Vân Nhai Tử biết, mấy câu này của Vân Vi chỉ là lời bông đùa do quá buồn chán, vậy nên hắn vẫn hùa theo nàng ta:
“Nếu có người như vậy thật thì hắn quả thực rất xứng với vị trí đệ tử quan môn (đệ tử cuối cùng) của Thiên Diễn Thái Hoa Phong ta.”
Vân Vi đứng dậy, cười giả lả: “Sư đệ nói chuẩn đấy!”
Nàng ta cũng không thèm nhìn mà tùy hứng chỉ tay về một phía.
“Ta – Vân Vi, hôm nay thề ở đây, người đầu tiên dám nhảy xuống Tích Quy Nhai và xuất hiện ở nơi ta chỉ sẽ là đệ tử quan môn của Vân Vi ta.
Lời này đã thề, nếu như vi phạm, tiên đồ Vân Vi sẽ trắc trở, đại đạo không —”
Vân Nhai Tử sợ Vân Vi sẽ thề nên lập tức bịt miệng nàng ta lại:
“Cứ cho là sẽ chẳng ai xông vào kết giới Thiên Diễn nhảy xuống Tích Quy Nhai đi, thì loại lời thề này cũng không thể tùy tiện!”
Hắn không ngờ rằng, mình còn chưa kịp dứt lời, một bóng đen đã lao thẳng từ trên trời xuống trước mặt họ.
Bóng đen rơi thẳng vào dòng suối lạnh khiến nước bắn tung tóe và phát ra một tiếng “Bùm” thật lớn.
Vừa hay, ‘nó’ rơi đúng vào chỗ Vân Vi mới chỉ.
Vân Vi: “.....”
Vân Nhai Tử: "..."