Chương 3

Điều đầu tiên Phương Tình làm khi cô về đến nhà là ném mình lên chiếc giường mềm mại, vùi đầu mình vào trong gối và hít một hơi thật sâu.

Có một cảm giác không chân thực, giống như một giấc mơ.

Cô quay người lại, ngẩn người nhìn trần nhà trên đầu một lúc lâu, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh.

Không phải là gọi cho ba mẹ cô, mà là Phương Tình đột nhiên trở nên rất quan tâm đến bệnh nhân mà cô đang chăm sóc. Cô mở công cụ tìm kiếm trên điện thoại, nhập từ khóa Nguyên Vũ, bấm tìm kiếm, rất nhiều nội dung và các bài báo liên quan hiện ra. Phương Tình xem qua, phần lớn trong số đó là tin tức về vụ tai nạn xe hơi trước đó, cùng với những bức ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn. Mặc dù nhìn không thể nói ra được thành lời, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra được chiếc xe thể thao đắt tiên kia đã bị vỡ nát ra thành mảnh nhỏ. Theo tin tức nói, chỉ riêng số tiền bồi thường cần thiết cho bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đã lên tới vài trăm vạn.

Phương Tình tiếp tục lướt xuống bên dưới, lật vài trang, cuối cùng cũng tìm thấy thứ cô muốn đọc. Đó là khi Nguyên Vũ sang Pháp tham gia Tuần lễ thời trang Paris vào năm ngoái, cô mặc một bộ váy haute couture đắt tiền và lộng lẫy ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên cạnh nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Miguel.

Dưới ống kính của truyền thông nước ngoài, vẻ ngoài của cô vẫn vô cùng hoàn hảo, đẹp đến ngỡ ngàng và thuyết phục. Chủ đề được bàn luận nhiều nhất trên mạng xã hội trong nước ngày hôm đó không phải là ngôi sao nào sải bước trên sàn catwalk mà là những cô cô tài phiệt ngồi lặng lẽ bên dưới theo dõi show diễn, xung quanh là máy ảnh và ánh đèn flash.

Cô ấy dường như không hứng thú với sự vây quanh của giới truyền thông, hơn nữa cô ấy cũng không có tài khoản cá nhân công khai trên mạng, gia thế kín đáo và bí ẩn như vậy lại càng lọt vào mắt xanh của đám phóng viên, khiến cho bọn họ phải tốt rất nhiều công sức, nhưng cũng không thể có được nhiều thông tin về vị tiểu thư nhà giàu có này.

Về việc cô ấy có chồng chưa cưới, người đàn ông tên Trương Sinh kia đã chủ động thể hiện tình cảm trên Weibo, chuyện này mới được công bố ra ngoài.

Hành vi đó còn bị cư dân mạng chế giễu là bày trò, tạo cảm giác tồn tại, Nguyên Vũ thậm chí còn không có tài khoản Weibo, bề ngoài thông báo. Nhưng trên thực tế hành vi công khai chủ quyền này muốn cho ai xem, không cần nói cũng biết.

Mà trong số không nhiều lắm bức ảnh chụp của Trương Sinh cùng với vợ chưa cưới của mình, biểu cảm của Nguyên Vũ vẫn luôn bình tĩnh, không có sự thăng trầm. So với cặp đôi chưa cưới, hai người giống bạn học tốt nghiệp muốn chụp ảnh chung để làm kỷ niệm hơn, nhưng thật ra cũng không có cảm giác thân thiết lắm.

Có thể tình cảm của hai người cũng không được tốt lắm.

Phương Tình nghĩ, cô xoay người lại, giơ điện thoại lên nhìn người phụ nữ trong màn hình. Đối phương thật sự rất đẹp, nếu nói là quốc sắc thiên hương, Phương Tình cảm thấy lời khen này không khoa trương chút nào. Đối phương xinh đẹp đến mức, cho dù là người cùng phía cũng không sinh ra cảm giác ngưỡng mộ hay ghen tỵ, chỉ có thể đạt tới sự sùng bái.

Đôi mắt của cô ấy cũng rất đẹp, mí mắt trên là đường cong nhẹ nhàng, nhưng mí mắt dưới lại hơi nhướng lên, cho nên khi không có bất cứ biểu cảm nào sẽ có một loại lạnh lùng khiến người ta không dám tùy tiện tới gần, đồng thời, sẽ không cảm thấy kiêu ngạo.

Nhưng bây giờ, đôi mắt đen xinh đẹp này sẽ không bao giờ mở ra.

Phương Tình buông một tiếng thở dài tiếc nuối, tuột tay, điện thoại rơi thẳng xuống, đúng lúc đập vào mặt Phương Tình.

Rầm một tiếng, Phương Tình nhắm chặt mắt lại, lấy điện thoại ra khỏi mặt, nước mắt giàn giụa xoa xoa trán mình.

Hu hu, có thời gian đau lòng cho người khác, thì vẫn nên đau lòng cho bản thân mình.

Cái đầu vốn không được thông minh cho lắm của cô lại bị va đập như thế này, nói không chừng về sau sẽ càng ngốc nghếch hơn nữa.

Cô đứng dậy ra khỏi giường, đi chợ mua thịt lợn và ớt, tự thưởng cho mình một đĩa thịt lợn xào sả ớt, chỉ một món này, Phương Tình có thể ăn hai bát cơm.

Còn có món trứng bác cà chua, đóng gói đưa vào bệnh viện, nửa đêm đói bụng cũng không phải làm một hộp mì gói với nước nóng.

Khi màn đêm lặng lẽ buông xuống, Phương Tình có mặt tại phòng bệnh đúng giờ trước 7:40, mang theo một chiếc cặp l*иg.

"Không tệ, không đến muộn."

Mao Nhược Anh đưa cho Phương Tình lịch làm việc trong tay, sau khi kiểm tra từng hạng mục cần hoàn thành, bà ấy liền ký tên vào lịch làm việc.

"Vậy tôi đi đây, dọn ít đồ ăn vặt, nghe rõ không?"

"Được rồi, tạm biệt, chị Mao ~"

Nhìn thấy bóng dáng của y tá trưởng càng ngày càng xa, Phương Tình mặc đồng phục y tá trắng tinh đóng cửa lại bắt đầu công việc mới của mình.

Nội dung chăm sóc đặc biệt về cơ bản giống như các phòng bệnh thông thường, ngoại trừ có thêm một số dụng cụ cần phải luôn chú ý quan sát các giá trị, và cần hỗ trợ để làm sạch cơ thể.

Khi lần đầu tiên đến Bệnh viện số 7 để thực tập, Phương Tình đã gặp một bệnh nhân nam bị liệt nửa người dưới , cần được giúp đỡ khi đi tiểu và đại tiện. Đây là công việc mà mọi y tá đều không muốn làm, đặc biệt là đối với các cô gái trẻ, quả thật là bị tàn phá từ thể chất tới tinh thần. Lúc đó trong nhóm các cô gái tới thực tập, không có một người nào chủ động đứng ra tình nguyện nhân nhiệm vụ này.

Ngoại trừ Phương Tình, cô cũng không có lựa chọn nào khác, một số bạn học có thể dựa vào quan hệ của ba mẹ mình, có thể an toàn vượt qua kỳ thực tập, có một số người đã có gia đình, tới đây cũng chỉ muốn có được tấm bằng, sau đó muốn tiếp tục được thăng tiến. Cô không còn cách nào khác là phải nhận nó, hàng ngày phải sống trong mùi hôi thối. Nhiều lần Phương Tình suy sụp đến mức ở trong phòng vệ sinh nữ bật khóc, nhưng sau khi khóc xong lấy nước rửa mặt, cô lại tiếp tục quay trở về với công việc.

So với trải nghiệm trước đây mà cô không bao giờ muốn nhớ lại, thì bây giờ đã tốt hơn nhiều. Mặc dù cũng là chăm sóc bệnh nhân nhưng đối phương lại là một chị gái xinh đẹp như thế này, sao có thể so với tên đàn ông vừa bẩn thỉu lại vừa đáng khinh lúc trước được.

Phương Tình thậm chí có thể vui vẻ ngâm nga một bài hát và đóng rèm lại, sau đó nhẹ nhàng từ từ cởi chiếc áo bệnh nhân sọc xanh trắng trên người Nguyên Vũ xuống.

Mặc dù Phương Tình đã biết được vẻ đẹp của bệnh nhân, nhưng cô y tá nhỏ vẫn nuốt nước bọt khi trực giác nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của người này.

Sao lại như vậy, xương quai xanh cong cong, bộ ngực mềm mại như kẹo dẻo, bên trên còn có bông hoa anh đào đỏ, hơn nữa vòng eo thon gọn tới mức một vòng tay có thể ôm trọn.

Tại sao cơ thể của cô ấy cũng xinh đẹp như vậy, trên người không hề có lông. Ngay cả những bộ phận riêng tư cũng chỉ là một vài chiếc mỏng manh, hoàn toàn không thể che đi phong cảnh ở đó, lộ ra bên trong mềm mại và non nớt.

Đôi chân thẳng tắp, thon thả chẳng khác gì người mẫu khiến bao người phải ghen tị, có thể nói người này hoàn hảo từ trên xuống dưới, không một chút tì vết hay khuyết điểm. Nếu như thật sự có thần linh, Phương Tình nhất định sẽ lên án sự bất công này. Vì sao lại có những người không những có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn có gia thế khủng.

Mà có những người không có bất cứ thứ gì, bản thân muốn thứ gì, chỉ có thể tự mình giành lấy.

Cho dù có cố gắng thế nào, cũng chưa chắc đã có được nó.

Quên đi, có oán trời trách đất cũng vô dụng. Phương Tình lập tức lấy lại tinh thần, làm ướt khăn rồi vắt khô, nhẹ nhàng lau cơ thể bệnh nhân.

Ban đầu là một số bộ phận không quan trọng, cánh tay, vai, rồi dần dần đến ngực. Phương Tình nhìn cặp ngực màu hồng cùng hạt đậu màu hồng phấn phía trên, đột nhiên, không biết vì sao, cô cảm thấy mặt nóng bừng.

Cô nắm lấy chiếc khăn, tay khẽ run run chạm vào chỗ đó.