Chương 2

"Không ngờ lại là cô."

Khi Phương Tình nghe được phó y tá trưởng nói ra những lời này, có chút chột dạ cúi đầu, cô cũng không nghĩ tới lại là chính mình. Xét về trình độ và kỹ năng, cô chắc chắn không phải là người nổi bật nhất. Vốn dĩ Phương Tình cũng không có quá nhiều hy vọng, không ngờ sau khi Nguyên tiên sinh hỏi mấy câu đơn giản lại trước tiếp nói thẳng vào vấn đề.

"Là cô."

"Nói với những người phía sau không cần phải xếp hàng nữa, quay trở lại làm việc, hai ứng cử viên đều đã được quyết định."

Một người là Mao Nhược Anh, phó y tá trưởng, và người kia là Phương Tình.

"Quên đi, Nguyên tiên sinh chọn cô nhất định là có ý tứ nào đó, cô mau đi theo tôi." Mao Nhược Anh dẫn Phương Tình đến phòng chăm sóc đặc biệt, vừa đi vừa giới thiệu thông tin hồ sơ của bệnh nhân.

"Nguyên Vũ tiểu thư bởi vì tai nạn xe, não bị tổn thương, gãy xương bắp đùi bên phải, cùng với l*иg ngực tụ máu. Các bác sĩ suy đoán là do túi khí an toàn không bung ra kịp thời, đầu phải chịu va chạm quá lớn, dẫn tới cục diện hôn mê không tỉnh dậy như hiện tại."

"Về mặt lý thuyết, cô ấy có thể tỉnh lại, hoặc cũng có thể vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Chuyện này không phải điều mà chúng ta có thể kiểm soát được. Nhưng cô cũng biết, Nguyên tiên sinh cũng đã nói, nếu như Nguyên tiểu thư có chuyển biến tích cực, có thể tỉnh lại, nhận được hậu tạ như thế nào, cô không cần tôi phải nhiều lời chứ?"

Phương Tình gật đầu, "Tôi đã hiểu."

"Ừm, bình thường mà nói, người thực vật cũng không cần phải chăm sóc đặc biệt, nếu như chúng ta đã được giao cho trọng trách này, thì cần phải cố gắng hết sức. Một ngày phân thành hai ca, tám giờ sáng hôm sau tôi sẽ tới nhận giao ban từ ca tối muộn của cô, có ý kiến gì không?”

“Tôi…” Phương Tình vừa nghe tới ca tối muộn có chút kháng cự, thức khuya thật sự không tốt cho làn da của phụ nữ, sau này nếu cô làm việc muộn, đồng nghĩa với việc cô cũng sẽ không có thời gian tụ tập cùng với bạn bè.

Nhưng Phương Tình cũng biết rằng phó y tá đã có gia đình và con cái, cần đưa con trai đến trường, buổi tối phải về nhà nấu cơm cho chồng con. Mặc dù cô không mấy tình nguyện, nhưng nếu so sánh, Phương Tình nguyện ý đem ca sáng tặng cho phó y tá trưởng.

"Không có ý kiến…"

"Cảm ơn cô."

Hai người đi tới cửa phòng chăm sóc đặc biệt, cửa mở ra, Phương Tình bước tới, nhìn thấy một người phụ nữ yếu ớt, xanh xao nằm trên giường bệnh.

Cô ấy đẹp hơn rất nhiều so với Phương Tình đã tưởng tượng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã khiến cho người khác phải kinh ngạc. Khác với vẻ đẹp khuôn mẫu chất đống bởi mỹ phẩm và hàng xa xỉ, vẻ đẹp này giống như được tạo hóa điêu khắc từng chút một, một bức tranh, một miếng ngọc tuyệt đẹp.

Hàng mi dày cong vυ"t, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng, mọi thứ đều quá hoàn hảo. Điều duy nhất không được hoàn hảo, đại khái là bởi vì phải phẫu thuật, nên tóc của cô ấy đã bị cạo đi rất nhiều, trên đầu cũng được băng lại bằng băng gạc trắng.

Bên cạnh giường bệnh là một bó hoa hồng có màu xanh nhạt, đây là lần đầu tiên Phương Tình nhìn thấy những bông hồng có màu này, vẻ đẹp mê hồn cùng thần bí. Phó y tá trưởng nói với cô, đây là do chồng sắp cưới của Nguyên tiểu thư mang tới, cứ hai ba ngày anh ta lại tới một lần, mỗi lần tới đều ôm trong tay một bó hoa như vậy.

"Nghe ra cũng không vô tâm như vậy."

Phương Tình khẽ lẩm bẩm, Mao Nhược Anh nghe thấy, mặt bà ấy vẫn không chút thay đổi mà bổ sung thêm một câu.

"Thỉnh thoảng còn đưa theo một cô bạn gái xinh đẹp."

“Đồ tra nam!” Phương Tình tức giận mắng.

"Cô gái đi cùng là bạn tốt của Nguyên tiểu thư."

À cái này.

Phương Tình không dám bình luận gì thêm, để tránh cho bản thân lại tự vả vào mặt mình.

Phó y tá trưởng chia những việc hai người phải làm hàng ngày thành một biểu mẫu, in ra, mỗi ngày làm theo quy trình trên biểu mẫu, sau khi hoàn thành mỗi mục đều đánh dấu vào mặt sau của biểu mẫu rồi ký tên vào đó.

Sau khi dặn dò xong những lời này, Phương Tình có thể đi về ngủ, sau đó tám giờ tối sẽ tới đây nhận ca bàn giao.

"Ồ, đúng rồi, tuy rằng tôi cảm thấy cô không phải là loại người như vậy, nhưng tôi vẫn có ý tốt muốn nhắc nhở cổ."

Mao Nhược Anh chỉ vào camera giám sát ở góc trên bên trái của căn phòng, nghiêm túc nói với Phương Tình: "Cô có nhìn thấy chiếc camera giám sát kia không, nó sẽ giám sát 24/24 giờ, hơn nữa còn có thể ghi hình ban đêm nữa."

"Camera được kết nối với điện thoại di động của Nguyên tiên sinh cùng Nguyên phu nhân. Bất cứ lúc nào bọn họ cũng đều có thể kiểm tra tình hình của Nguyên tiểu thư."

Cho nên cũng đừng để bản thân mình nhãn rỗi, cũng không được phép có hành vi ngược đãi hoặc làm nhục người bệnh.

Nếu không sẽ chết rất khó coi.

Phương Tình sửng sốt một lúc, sau đó không hiểu hỏi: "Nhưng nếu buổi tối tôi muốn lau người cho Nguyên tiểu thư, không phải là đều bị camera ghi lại rồi sao?"

“Còn có cái này.” Mao Nhược Anh đem màn giường đặt ở bên tường, kéo rèm che lại, vừa vặn có thể vây quanh giường bệnh, “Lúc lau người thay băng, có thể kéo nó vào, thời gian còn lại đều phải kéo ra."

"Nếu thật sự buồn ngủ, có thể kéo lên trốn vào trong đó lén lút ngủ một lát, nhưng cũng chỉ từ hai giờ đến năm giờ thôi, biết không?"

"Chị Mao~"

Phương Tình vui mừng đến mức muốn ôm người chị luôn luôn có vẻ mặt nghiêm túc này, nhưng lại bị đối phương đẩy ra với vẻ mặt chán ghét.

"Được rồi, cô quay về ngủ tiếp đi, trước 7:40 tôi sẽ gặp cô ở bệnh viện."

"Được ~ Vậy em về đây."

Phương Tình vui vẻ chào tạm biệt phó y tá trưởng, trước khi đi còn lướt qua cửa sổ nhìn Nguyên Vũ đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhất thời trống rỗng.

Cô mừng vì mình được tăng lương, nhưng khi nghĩ tới niềm hạnh phúc, vui vẻ lại dựa trên bi kịch của một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, cũng khiến cô có cảm giác đau lòng cùng đáng tiếc.

Giàu có thì sao, xinh đẹp thì thế nào, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng sức khỏe của bản thân.

Nghĩ như vậy, lương một năm không vượt quá năm nghìn, cùng đồng nghiệp thuê phòng ở ngoại thành như Phương Tình mà nói, nhất thời cảm thấy bản thân mình có được rất nhiều thứ.

Cô có công việc, có tiền lương, mặc dù không nhiều nhưng ít nhất cũng đủ chi tiêu cho bản thân, cô cũng có thể nấu ăn, đúng rồi, lát nữa đi chợ mua một ít xương, cũng coi như một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ.

Mua thêm một chút bí, xương hầm với bí là ngon nhất.

Phương Tình đang mải nghĩ về bữa tối, không chú ý liền va phải người đàn ông đang đi tới khi cô đi qua góc hành lang. Cô còn tưởng rằng mình đang ở nơi làm việc, vô thức luôn miệng xin lỗi.

"Ngài, không sao chứ?"

"Tôi không sao, còn cô thì sao, có bị thương không?"

“A, tôi không sao.” Phương Tình ngẩng đầu nói, ánh mắt đột nhiên cứng đờ, ánh mắt của Phương Tình bị một bó hoa hồng lớn màu lam kia thu hút, cô tựa hồ đã biết rõ được thân phận của hai người trước mặt, và cô ấy dường như hai người phía trước cũng không muốn để cho người khác biết được quan hệ.

Một câu nói kia, ngọt ngào nũng nịu, cùng với ánh mắt đầy lưu luyến của người phụ nữ bên cạnh, khiến cho lông tóc của Phương Tình không khỏi dựng đứng lên, vội vàng cúi đầu bỏ chạy, không dám quay đầu lại nhìn hai người này.

Cô cảm thấy mình thật điên rồ, hoặc là đã đọc quá nhiều tiểu thuyết lãng mạn không đáng tin, chỉ trong chốc lát bản thân đã nghĩ như vậy.

Chính hai người kia cố ý mưu hại Nguyên Vũ, hại cô ấy trước một tháng kết hôn, bị thương nặng phải trở thành người thực vật.

Thân thể không được lành lặn.