Chương 3

Chương 3:

“Click click click” bàn tay bấm chuột đột nhiên cứng đờ, Mạnh Tinh Kiều chột dạ ngước mắt nhìn cô thư ký lạnh lùng, dáng vẻ giãy giụa đến chết cũng phải phủ nhận.

“Nói bậy, thư ký Thôi làm sao biết tôi đang chơi dò mìn? Làm sao tôi có thể chơi game ở nơi làm việc được chứ? Hay là cô cài đặt phần mềm theo dõi trên máy tính của tôi?”

Thôi Duẫn Ân hít vào một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của ông chủ và vạch trần anh một cách không thương tiếc.

“Chủ tịch đeo kính, tròng kính sẽ phản chiếu ánh sáng. Vừa rồi ngài đã giẫm phải mìn và thua một ván. Tôi chân thành kiến nghị ngài không nên giẫm lên lần thứ hai.”

Bầu không khí trở nên lúng túng đến mức làm người ta khó thở, ám chỉ của thư ký ẩn chứa sự đe dọa, Mạnh Tinh Kiều im lặng một lúc rồi ngoan ngoãn nhấn nút "x" ở góc phải màn hình. Sau đó mới tháo cặp kính mới của anh xuống.

"Chủ tịch không cần đeo kính nữa à? Có thể nhìn rõ không?" Cô nghiêm túc dò hỏi.

"Tôi không cận thị, mắt kính này dùng để chống ánh sáng xanh," Anh cũng trả lời lại một cách nghiêm túc.

Nhưng thư ký Thôi vẫn như cũ không chịu rời đi, mặt vô cảm nhìn chiếc cà vạt trước ngực của người nào đó.

Anh mặc một bộ suit 3 mảnh màu xanh đậm kiểu Anh được đặt may theo yêu cầu cao cấp, bên trong là áo sơ mi cổ trắng tinh khiết, vừa vặn và phẳng phiu, vai rộng eo thon, anh tuấn mê người, đẹp trai như một ngôi sao đang tạo dáng chụp hình.

Sau đó, anh đeo thêm một chiếc cà vạt màu xanh lá mạ bên ngoài áo sơ mi, sáng bóng lấp lánh, bắt mắt vượt quá mức quy định.

"Hôm nay cũng không được à?" Chủ tịch giả bộ thở dài.

"Không, xin ngài hãy đổi cái khác."

Thư ký Thôi quay người bước về phía cuối văn phòng có diện tích 120 mét vuông, nơi có một dãy tủ quần áo âm tường, cô mở một trong những cánh cửa trượt, lần lượt kéo ra từng ngăn kéo và nhìn từng cái một.

Trong ngăn, có hàng trăm chiếc cà vạt với đủ màu sắc và hoa văn khác nhau được sắp xếp gọn gàng, cô lấy ra một chiếc có màu xanh dương với họa tiết sao rơi, giơ lên và kiểm tra kỹ một lần nữa.

Mạnh Tinh Kiều đã đi tới phía sau lưng cô, đứng thẳng lưng, mong chờ giây phút hạnh phúc nhất mỗi ngày.

Thư ký Thôi đặt chiếc cà vạt trên tay xuống, quay người lại và giúp ông chủ của cô cởi bỏ thứ lố bịch trên cổ, thay vào đó là chiếc cô đã lựa chọn.