Chương 45

Một lúc sau, anh đứng dậy rời khỏi, ra đến gần cửa liền bị Lâm Hoa đυ.ng phải, đổ cả ly nước vào áo vest anh " A thật xin lỗi, tôi không cố ý " Uyển Dư vội chạy đến, cẩn thận nhìn anh, sau đó liền hướng mắt đến Lâm Hoa, lại quay người nhìn anh " Khải Trạch, anh không sao chứ ? " anh lại lạnh lùng, cả hai đều không đếm xỉa đến, cởϊ áσ vest khỏi người, sau đó liền bỏ đi

Uyển Dư chạy theo anh, với gọi " Khải Trạch, anh có thể đưa em về không ? trời tối, rất khó bắt xe " Khải Trạch dừng bước, xoay người nhìn Uyển Dư một cái, sau đó liền gọi Như Tuyết ra ngoài " Em cho người đưa Uyển Dư về tận nhà giúp anh " Như Tuyết nở nụ cười, gật đầu " Được, em biết rồi " sau đó liền đưa mắt nhìn Uyển Dư, nở nụ cười " Khải Trạch, chỉ là đưa em về nhà, cũng không được sao ? " Uyển Dư muốn ở bên cạnh Khải Trạch, dù chỉ là vài phút ít ỏi, nhưng không ngờ bản thân lại bị anh chán ghét đến vậy " Được, anh đưa em về " Uyển Dư trong lòng thầm vui mừng, cô đi theo sau lưng Khải Trạch, Như Tuyết nhìn Uyển Dư từ từ khuất khỏi tầm mắt, bản thân khẽ lắc đầu, sau đó liền xoay lưng trở vào trong

Uyển Dư còn tưởng được ngồi ở ghế phụ, nhưng còn chưa kịp mở cửa đã bị Khải Trạch lên tiếng " Ra sau " Uyển Dư giương mắt nhìn anh, nhưng cô nghĩ chỉ cần có những thời khắc yên tĩnh giữa hai người như thế này, bản thân cũng đã rất trân trọng rồi, không chần chừ, cô ngồi vào ghế sau

Suốt dọc đường đi, không khí vẫn yên tĩnh như vậy, cảm thấy có chút ngột ngạt, Uyển Dư cũng có chuyện cần hỏi, cô mở lời " Khải Trạch, có phải anh yêu ai rồi không ? " Khải Trạch vẫn rất bình thản, xem như lần này nói rõ cho Uyển Dư hiểu mọi chuyện, anh điềm nhiên nói " Thông minh đấy, nếu em biết vậy, thì mau mở lòng với người khác đi, đừng theo anh, tiểu thư như em, vừa thông minh lại vừa giàu có, sao lại nhắm vào anh chứ ? " Uyển Dư nhìn cách anh trả lời, cách anh nói chuyện, có vẻ như anh từ trước giờ, chưa từng, dù một chút, cũng không có tình cảm với cô, trong lòng lại khó chịu đến không thở nổi " Em hỏi anh, từ trước tới giờ, anh có bao giờ thích em, dù chỉ một chút hay chưa ? "

" Uyển Dư, em không chịu hiểu sao ? " Khải Trạch cau mày, lắc đầu, nói tiếp " Anh hi vọng, em có thể tìm một người xứng đáng hơn anh và yêu em thật lòng " Uyển Dư bật cười nhưng nước mắt lại lăn dài trên đôi gò má cô " Vậy, anh có thể coi em như một đứa em gái hay không ? em sẽ từng bước chấp nhận việc mở lòng với người khác, cũng sẽ thay đổi định nghĩa tình cảm của em đối với anh "

" Được " tất nhiên Khải Trạch không tin hoàn toàn vào lời nói của Uyển Dư, chuyện tình cảm, không thể nói thay đổi liền có thể thay đổi, Uyển Dư nói như vậy là để bên cạnh anh, anh có thể sẽ thay đổi cách nhìn nhận của Uyển Dư và xem cô như một đứa em gái, anh hi vọng Uyển Dư sẽ thay đổi và bản thân, anh cũng sẽ cố gắng làm Uyển Dư thay đổi tình yêu của cô. Xe chạy đến nơi, Uyển Dư tạm biệt anh sau đó liền đi thẳng vào nhà, không ngoái lại nhìn dù chỉ một lần, anh biết Uyển Dư sẽ rất đau lòng, nhưng bản thân không thể gieo cho Uyển Dư hi vọng, điều đó sẽ tổn thương cô, đợi Uyển Dư đi vào nhà, Khải Trạch mới cho xe lăn bánh chạy về nhà mình

Thật ra trong lòng Uyển Dư không hề có định nghĩa làm em gái của Khải Trạch, hiện tại bản thân cô thật sự muốn biết người mà Khải Trạch nói yêu đó rốt cuộc là ai " Khải Trạch, anh đừng trách em, nếu không phải em, thì cũng sẽ không phải ai khác "

..

Khải Trạch về đến nhà, căn nhà trống chỉ có mỗi vị quản gia đợi cửa anh, trong lòng cảm thấy cực kì trống vắng khi không có người nhỏ bên cạnh, bản thân anh đã sớm quen với sự xuất hiện của Vân Hi ở bên cạnh rồi, trong lòng liền rất buồn bã, anh vào nhà liền lên phòng tắm rửa, sau đó liền đến thư phòng làm việc

..........

Buổi tối, Vân Hi ở trên giường đã thϊếp đi từ lúc nào không hay, người phụ nữ trên tay cầm lấy cốc sữa tươi, tiến đến mở cửa phòng, bước vào trong đã thấy Vân Hi ngủ trên giường, bà tiến đến muốn dọn dẹp thức ăn trên bàn vẫn chưa được Vân Hi động đến, cậu nghe tiếng động liền mở mắt ngồi dậy, người phụ nữ nhìn cậu đã tỉnh giấc, bà vội đến gần " Tôi biết cậu đang bị giam giữ ở đây, cậu yên tâm, đợi tối một chút, khi Lâm Minh đã ngủ say, tôi giúp cậu trốn ra ngoài " Vân Hi như nắm được cơ hội thoát thân, cậu vô cùng mừng rỡ, luôn miệng cảm ơn dì giúp việc " Tôi biết cậu không ăn uống gì, nên đã chuẩn bị chút sữa tươi cho cậu, cậu uống đi, nếu không ngất xĩu, tôi cũng không khiêng nổi cậu trốn thoát " Vân Hi cảm thấy vô cùng biết ơn, cậu nhận ly sữa từ tay bà uống hết một hơi " Cậu đừng manh động, nếu không Lâm Minh sẽ nghi ngờ đấy "

Người phụ nữ lần lượt dọn tất thẩy thức ăn trên bàn ra ngoài, Vân Hi lại nóng lòng mong chờ đến đêm nay, nhưng cậu lại cảm thấy thời gian lúc này sao lại trôi chậm đến thế

Một lúc lâu sau, mọi thứ trước mắt cậu bỗng trở nên mờ nhạt, tất cả mọi thứ đều nhòa đi, đầu cậu cứ luôn xoay xoay, chỉ vài phút sau Vân Hi đã ngã dài trên giường, không còn ý thức được bất cứ điều gì nữa, Lâm Minh từ ngoài bước vào, nhìn thấy Vân Hi đã nằm trên giường, hắn tiến lại nhìn gương mặt cậu thật lâu, sau đó lại nói " Là do em cả thôi Vân Hi, là em ép anh đấy "

..

Buổi sáng, Khải Trạch tỉnh dậy trên chiếc giường trống, trong lòng lại buồn bã, anh nhấc điện thoại gọi cho Vân Hi, chuông đỗ mãi nhưng vẫn không được nhấc máy, sau khi cuộc gọi tắt, điện thoại anh liền nhận được tin nhắn từ cậu " Anh gọi em làm gì ? " Khải Trạch có chút khó hiểu, tin nhắn như nói lên hiện tại cậu đang tức giận chuyện gì đó vậy " Anh gọi hỏi xem, em khi nào thì về "

" Khi nào về em gọi "

Vân Hi tỉnh dậy đã là 9h sáng, cậu cũng không hiểu tối qua bản thân bị gì, sao lại lăn ra ngủ đến tận bây giờ, Lâm Minh lần nữa mở cửa bước vào " Vân Hi, em dậy rồi " Vân Hi bực tức, nhìn thấy Lâm Minh liền muốn mắng " Rốt cuộc thì anh muốn gì ? " Lâm Minh tỏ ra rất đắt ý, trên môi luôn ẩn hiện nụ cười " Đầu tiên anh sẽ trả lại điện thoại cho em " nói xong hắn quẳng điện thoại cậu lên giường, Vân Hi chộp lấy điện thoại, vốn muốn gọi cho Khải Trạch nhưng vừa mở điện thoại liền hiện lên đoạn tin nhắn, đoạn tin này chắc chắn là do Lâm Minh nhắn trả, Lâm Minh biết Vân Hi đã thấy đoạn tin ấy, hắn lại lên tiếng " Anh sẽ trả tự do cho em "