Chương 17

| Anh nhớ em |

| Anh đừng nhõng nhẽo mà |

| Nếu anh nhõng nhẽo có phải em sẽ lại về bên anh không ? |

| ... |

Thấy người kia vẫn chưa phản hồi, nghĩ rằng đang bận chuyện gì, anh đặt điện thoại xuống vào phòng tắm rửa

..

" Lâm Minh, chúng ta ly hôn đi "

8h30 tối, Lâm Minh trở về nhà, hắn mở cửa vào phòng liền gặp Vân Hi ngồi ngay trên giường giương mắt nhìn mình, trong lòng có chút bức bối, nhưng câu đầu tiên hắn nghe được từ miệng Vân Hi chính là ly hôn

" Muốn tôi toại nguyện cho cậu đường đường chính chính ở bên Khải Trạch phải không ? "

Mới đầu Vân Hi có hơi sững sốt, bất ngờ, nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh nói " Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với anh "

Lâm Minh quăng tập tài liệu trên bàn, tay vẫn đang cởi cà vạt, trên miệng nở một nụ cười khinh nhìn cậu " Tôi nói không sai chứ ? .. Đừng tưởng tôi không biết cậu và cái tên đó đang có mối quan hệ gì .. Tôi nhất định không toại nguyện cho hai người muốn làm gì thì làm đâu " Lâm Minh bắt đầu trở nên lớn tiếng với cậu, Vân Hi lại bị doạ mà xém chút nữa đã rơi nước mắt

" Rõ ràng người anh yêu không phải tôi, người anh yêu từ trước giờ vẫn là Minh Nguyệt .. Anh cũng chưa từng đối tốt với tôi, việc anh dẫn người về nhà, trước mặt tôi .. tôi cũng chưa từng nói đến ... " Vân Hi nói đến sắp khóc, ngưng một chút lại nhẹ giọng " Kết thúc ở đây đi "

" Không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ toại nguyện cho cậu đâu "

" Anh thấy hôn nhân này hạnh phúc sao ? " Lâm Minh im lặng không nói, " Vậy thì mau kết thúc đi "

Thấy Vân Hi quả quyết như vậy, trước giờ vẫn chưa từng, Lâm Minh liền mở miệng hỏi " Có phải cậu ngủ với nó rồi không ? " Vân Hi bất ngờ mở to mắt ngước nhìn Lâm Minh, " Cậu thật sự đã ngủ với nó ?? .. Chết tiệt, cậu là người của tôi, cậu dám .. ?? " Lâm Minh bất ngờ tiến đến chỗ cậu, đưa tay tát cậu một cái rõ đau

Vân Hi đưa tay ôm một bên mặt của mình, nước mắt cũng đã rơi xuống, Lâm Minh không vì vậy thấy tội nghiệp cậu, hắn nhanh chóng nắm tóc cậu kéo xuống giường ý muốn dạy dỗ cậu, hắn dùng tay đặt ở cổ cậu, muốn bóp chết cậu trong tức khắc " Tôi đã bị lừa với vẻ ngoài của cậu, không ngờ cậu thật sự đã leo lên giường của nó "

Vân Hi cố kéo tay Lâm Minh ra khỏi cổ mình, nhưng sức cậu không đủ, nước mắt giàn giụa, cậu đánh vào tay Lâm Minh ý nói muốn hắn thả ra " Lâm Minh .. anh tha .. hức .. tha cho tôi đi .. xin .. xin anh đó .. " Lâm Minh lại càng dùng sức, cậu cố đánh vào tay Lâm Minh, nhưng hắn lại không hề hấn gì, cậu thật sự không thể thở được " Tha cho cậu ? Được, tôi để cậu đi trước, sau đó sẽ mang thằng đó đến với cậu, cậu xuống dưới mà đợi nó đi " Lâm Minh không khống chế được bản thân, cơn giận dữ đang lấn át lý trí của hắn

Thật may, cha mẹ hắn nghe thấy tiếng cãi vã liền đập cửa xông vào can ngăn Lâm Minh, ông tức giận tát cho hắn một cái, cái tát dường như làm hắn tỉnh táo lại " Mày đang làm cái gì vậy hả ? "

Mẹ hắn chạy vào đỡ cậu ngồi dậy ôm lấy cậu, Vân Hi ho sặc sụa, cậu dùng sức hít lấy không khí, nếu chỉ chậm vào giây nữa thôi, cậu thật sự đã tắt thở rồi. Mặt cậu đỏ bừng lên, trên cổ đã hằn vết đỏ của bàn tay Lâm Minh, mẹ Lâm Minh lo lắng cho cậu liên tục hỏi " Vân Hi con không sao chứ ? .. Lâm Minh, mày điên rồi sao ? "

" Cha mẹ đừng bị cậu ta lừa .. cậu ta đã lên giường với thằng khác, con có thể không tức giận sao ? "

Cha mẹ hắn dừng lại đứa mắt nhìn cậu một lúc rồi lại xoay sang nhìn Lâm Minh " Nếu là nɠɵạı ŧìиɧ, không phải chính mày nɠɵạı ŧìиɧ trước sao ? .. Mày đừng tưởng tao không biết những chuyện mày làm "

Mặc dù ông bà bênh vực cậu, nhưng hai người vẫn rất để tâm câu nói của Lâm Minh. Chuyện đã đến nước này, cậu cũng không thể im lặng như vậy " Con muốn ly hôn "

Câu ly hôn vừa được cậu thốt ra đã khiến ông bà sửng sờ " Vân Hi, Lâm Minh trước giờ không phải con không biết, nó hồ đồ, không ra gì, ăn chơi, không biết suy nghĩ, làm con tổn thương, nhưng con suy nghĩ lại đi, không phải những chuyện đó đã qua rồi sao ? Mẹ hứa từ bây giờ sẽ giám sát nó, không để nó đối xử với con như vậy nữa .. Vân Hi con suy nghĩ lại đi "

Cha nhìn như rất điềm tĩnh nhưng qua giọng nói có thể thấy ông đang rất tức giận " Tao nói cho mày biết, mày làm sao thì làm nếu hôn nhân này tan vỡ thì một đồng cũng không có " nói xong ông liền bỏ đi. Lâm Minh sau đó nhanh chóng chạy theo xin lỗi cha mẹ mình

Còn cậu, ngay trong đêm đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc sang nhà Nhiên Nhiên

..

Lúc mở cửa Nhiên Nhiên trở nên hốt hoảng, không phải vì đã nửa đêm mà cậu còn sang đây hay đã xảy ra chuyện gì giữa cậu và anh của mình mà là vết tích trên người cậu, tay thì băng bó, cổ thì dấu tay vẫn còn in hằn, đôi mắt lại đang đỏ ửng vì khóc, bên cạnh đó là vali và túi đồ, còn ăn mặc phong phanh như thế, Nhiên Nhiên nhìn cậu từ trên xuống dưới không khỏi khó chịu trong lòng, cô kéo cậu vào nhà, lập tức hỏi chuyện

" Vân Hi cậu nói tớ nghe, rốt cuộc là có chuyện gì ? "

Cậu nhìn Nhiên Nhiên không nói, lại ôm cô khóc một trận, sau chuyện bị Lâm Minh xém chút bóp chết, cậu lại càng sợ hãi hơn " Vân Hi đừng khóc đừng khóc, mau nói tớ nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? "

Sau một hồi bình tĩnh trở lại, cậu mới kể rõ sự tình cho Nhiên Nhiên biết, cô tức đến ngồi không yên, miệng luôn chửi rủa Lâm Minh " Nhiên Nhiên, cậu phải hứa với mình một chuyện .. "

" ... "

" Cậu không được kể chuyện này cho Khải Trạch biết, với tính cách của anh ấy, không chừng sẽ làm lớn mọi chuyện "

" Không, chuyện này càng phải để anh ấy biết, tớ không nhẫn nhịn nổi nữa rồi "

Vân Hi níu tay Nhiên Nhiên, mắt rưng rưng muốn khóc " Nhiên Nhiên, xin cậu đó .. " Nhiên Nhiên nhìn con người trước mắt cầu xin mình, mắt cứ luôn khóc liền động lòng, thật là tức chết cô rồi " Được được được, không nói, tớ không nói " nói xong liền ôm lấy cậu " Được rồi đừng khóc nữa .. giờ thì cậu kể tớ nghe chuyện cái tay này đi "

Vân Hi biết nếu một lần nữa, kể rằng Lâm Hoa em gái Lâm Minh đã làm chuyện này, nhất định cô sẽ không nghe mình van xin mà đến thẳng nhà Khải Trạch nói ra mất " Cái tay là do mình bất cẩn "

" Tớ không tin .. giờ cậu có khai thật hay không ? .. " Vân Hi giữ im lặng, nhất định không thể nói là Lâm Hoa được

" Được, tớ đi nói với anh ấy "

" Ơ Nhiên Nhiên, xin cậu đó " Vân Hi lại níu tay cô

" Vậy giờ cậu có khai hay không ? "

" Là ... Là Lâm Hoa lỡ tay .. " còn chưa nói xong đã bị chặn họng " Lỡ cái con khỉ ấy, gia đình nhà đó có phải người không vậy ? .. Aaaaa tức chết, tức chết mất, sao tớ lại có một người bạn có tính nhẫn nhịn cực độ như cậu vậy nhỉ ?? "

Ngưng một chút lại nói

" Như không cậu về đó làm gì chứ ? .. Mới chưa được nửa ngày đã thành ra một đống thương tích .. cậu bảo tớ phải nói dối làm sao đây ?? " cậu cúi mặt, im lặng, " Thôi được rồi, tớ sẽ vì cậu lần này .. Nhưng một lần nữa thì cậu đừng có van xin, cho dù cậu ghét tớ, không chơi với tớ tớ cũng không nhẫn nhịn nữa đâu " Nhìn Nhiên Nhiên như vậy, có thể thấy mức chịu đựng của cô bạn mình đã đạt đến giới hạn rồi " Cảm ơn cậu " nói xong liền ôm lấy Nhiên Nhiên

" Ngày mai, sao cậu có thể tránh anh ấy ? .. Cho dù cổ không còn đỏ như bây giờ nhưng cái tay của cậu cũng không thể giấu "

" Không sao đâu, tớ không gặp anh ấy thì được rồi "

" Cậu bị ngốc sao ? Camera để làm gì ? .. Tớ nói cậu biết, bình thường cậu đi làm, mọi việc cậu làm anh ấy đều nhìn thấy "

Vân Hi có chút bất ngờ, mọi việc luôn sao ? " Không sao đâu, ngày mai có thấy tớ sẽ bảo tại tớ .. Ok ? " cậu im lặng nhìn Nhiên Nhiên " Không sao đâu, đừng lo, có tớ rồi "

..

Tin nhắn từ điện thoại của Nhiên Nhiên | Vân Hi đang ở nhà em phải không ? |

" Này cậu đã thấy chưa ? Anh ấy rất thương cậu đấy " Nhiên Nhiên đưa cậu đọc dòng tin nhắn xong liền hồi đáp | Vâng, cậu ấy đang ở cạnh em |

" Anh ấy thương cậu như vậy, hay đừng giấu nữa, nói ra đi "

" Nhiên Nhiên à " cậu nhăn mặt, gọi tên Nhiên Nhiên, " A được rồi được rồi, không nói thì không nói "