Bởi vì Chu Nghị nạp quá nhiều tiền, chưa sử dụng hết nên bọn họ ở đây lần lượt từng người rút thẻ, thể nghiệm cảm giác được làm người giàu.
“Anh Húc, tại ta chưa từng nhìn thấy mà, đợi chút, ta quay cái video đăng lên Bilibili, tuyệt đối có thể doạ đám người kia sợ chết khϊếp.”
“Nguyên thạch còn nhiều hơn cả đồng vàng của bọn họ!”
Vài người lại bắt đầu ồn ào, hồn nhiên không chú ý tới đoàn người lão Trương đang đi về phía mình.
Ngay lúc này, có người ngẩng đầu rồi ngạc nhiên nói: “Anh Húc, ngươi nhìn kìa, hình như người đi theo sau cảnh sát chính là cha mẹ ngươi đó.”
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vậy nên cũng đều biết cha mẹ của nhau.
Vậy à?
Lưu Húc ngẩng đầu lên nhìn, đúng là cha mẹ của hắn.
Lại nhìn về mấy vị cảnh sát đi phía trước, trong lòng Lưu Húc lập tức trở nên lo lắng.
Người nhà nào biết chuyện nhà đó, hắn bán tài khoản đi, người kia còn nạp vào không biết bao nhiêu tiền, kết quả lại bị hắn tìm về.
Trên mạng cũng có rất nhiều người báo cảnh sát, tuy vẫn chưa có kết quả gì nhưng… Nhưng không cần phải làm vậy chứ, không phải chỉ tìm về một cái tài khoản thôi sao.
Nhưng bây giờ vẫn chưa thể xác định, vẻ mặt Lưu Húc cũng chỉ trở nên hơi tái đi mà thôi.
Một hàng vài người cứ như vậy nhìn lão Trương đi tới và đứng yên trước mặt bọn họ.
Lão Trương chưa kịp nói gì thì Chu Xuân đứng phía sau đã lên tiếng: “Tiểu Húc, lát nữa chú cảnh sát hỏi gì thì ngươi cứ thành thật trả lời.”
Lão Trương quay đầu nhìn Chu Xuân với ánh mắt bất đắc dĩ, sau đó mới xoay người lại nói: “Ngươi chính là Lưu Húc đúng không?”
Ánh mắt hắn mang theo lo lắng nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Mà đám bạn của hắn lúc này cũng không dám thở mạnh, hoặc có thể nói là bọn họ lớn như vậy rồi nhưng cũng chưa bao gờ nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ như thế.
Đương nhiên, đám bạn này và cả những người khác trong quán trà sữa cũng đều vô cùng tò mò không biết anh chàng này phạm tội gì.
Ở đây có rất nhiều người biết Lưu Húc, dù sao cũng là “con nhà người ta” nổi tiếng gần xa, từ nhỏ đến lớn, bọn họ nghe không biết bao nhiêu lần cái tên này trong miệng cha mẹ rồi.
Nên lúc này đều dựng lỗ tai lên để nghe cho rõ.
“Lưu Húc, ngươi bị nghi ngờ có liên quan tới tội trộm cướp với mức độ vô cùng lớn, bây giờ sẽ thi hành giam giữ hình sự với ngươi.”
Khi Lưu Húc nghe thấy mình bị nghi ngờ có liên quan tới tội trộm cướp và bị giam giữ hình sự, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên trắng bệch.
Mà khuôn mặt của đám bạn đứng bên cạnh cũng tràn ngập khϊếp sợ!
Không phải chứ? Sao Lưu Húc lại có thể trộm cướp được? Cha mẹ hắn đều là giáo viên, không giàu nhưng cũng không thể nói là nghèo tới nỗi phải đi ăn trộm.
Huống hồ mức độ còn vô cùng lớn!
Lưu Húc lẩm bẩm: “Không, không thể nào, ta, ta chỉ tìm về tài khoản của mình mà thôi, sao có thể nói là trộm cướp được.”
Chu Xuân và Lưu Kiến Quốc nghe vậy cũng mờ mịt, chỉ cảm thấy hình như lời con trai mình nói rất có lý.
“Con à, rốt cuộc con đã làm gì vậy, tìm về tài khoản của mình, vậy con nói rõ ràng cho chú cảnh sát này nghe đi, nói rõ ràng thì sẽ không có chuyện gì nữa!” Chu Xuân đứng đó hô lên.
“Đúng vậy, đồng chí cảnh sát, hình như ta nghe là tìm về tài khoản gì đó cơ mà, đây không phải trộm cướp đúng không, đồng chí bảo Tiểu Húc nói rõ ràng là được.” Lưu Kiến Quốc cũng nói thêm.
Đương nhiên, ngoài hai người bọn họ thì tất cả người trẻ tuổi trong quán trà sữa đều hơi hiểu là chuyện thế nào.
Đặc biệt là bạn của Lưu Húc, cùng là người chơi Nguyên Ma, chỉ trong chớp mắt bọn họ đã nghĩ tới tài khoản có mức nạp tiền có chút khủng bố kia.
Vậy nên lời nói lúc trước của Lưu Húc đều là giả hết sao?
Hắn đã bán tài khoản này đi, người ta nạp một đống tiền, sau đó bị hắn tìm về?