Chương 17: Chuyển nhà

Sau khi Diệp Sênh trở về Thượng Hải, cô lại bắt đầu công việc bận rộn cuối tháng, trong thời gian bận rộn nhất, cô uống một tách cà phê, ăn vài miếng cơm, thức đêm đến rạng sáng mới về nhà.

Trong cuộc sống ngắn gọn như vậy, so với việc mua xe Diệp Sênh càng muốn mua nhà hơn. Cô không muốn lái chiếc xe được kiếm bằng mồ hôi nước mắt của mình, xong mỗi ngày đều phải đi sớm hơn nửa tiếng, rồi bị tắc một hàng dài ở bên ngoài.

Thế là cô đầu tư toàn bộ số tiền kiếm được vào căn hộ đang ở, mỗi ngày cô đều cảm thấy rất vui vẻ, ít nhất ngày nào cô cũng có thể về nhà tắm rửa thoải mái rồi nằm trên giường suốt đêm cho đến tận bình minh.

Tất nhiên, lúc mua căn hộ này, ba mẹ vẫn cấp cho cô một chút trợ cấp, là nghiên cứu sinh tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, cô lấy số tiền đó ném vào thị trường chứng khoán, cũng may là có chuyển biến tốt.

Chờ đến khi dư dả một ít, cô sẽ có một số tiền nhỏ. Trong nhiều năm qua, cô đã theo dõi từng thay đổi của thị trường, đảm bảo có lãi mà không mất tiền, cũng may không lãng phí đầu óc thông minh này của cô.

Sau khi về nước, cô cũng chưa gặp lại Tô Mân Vấn, Diệp Sênh nghĩ, có lẽ số lần gặp nhau ở đời này của bọn họ đã được dùng hết ở Vienna rồi.

Diệp Sênh bước ra khỏi phòng tắm, thấy rất nhiều tin nhắn WeChat trên điện thoại, tất cả đều là của Nhuế Khiêm. Diệp Sênh nhấn loa, nghe từng cái một, sau khi nghe xong sắc mặt thay đổi, cô gọi điện thoại cho cậu.

“Đầu óc của cậu bị hỏng rồi à, mua nhà cái gì, biệt thự trước kia cậu ở không phải rất tốt sao?” Diệp Sênh hét lên, đứa trẻ này đúng là tiêu tiền hoang phí.

Nhuế Khiêm ở đầu điện thoại bên kia vui vẻ nói: “Em muốn đổi nhà để thay đổi không khí, không muốn ở biệt thự nữa, em muốn ở căn hộ, chờ ngày nào đó em chán rồi sẽ về nhà ở.”

“Em muốn tìm linh cảm mà thôi…” Thủ pháp làm nũng này, Nhuế Khiêm đã quá quen với nó.

“Cậu được lắm...” Diệp Sênh chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

“Em chỉ sợ sau này chị mang cơm cho em sẽ đi nhầm chỗ, cho nên nói với chị một tiếng.” Nhuế Khiêm ở đầu ngọn gió nói.

Diệp Sênh kìm nén cơn tức giận, không ngờ cô lại thành đầu bếp nữ chuyên dụng, bao ăn uống cho cậu.

“Sau này có chết đói cũng đừng gọi cho tôi!” Diệp Sênh nói xong liền cúp điện thoại.

Nhuế Khiêm thực sự không có khái niệm về tiền bạc, từ nhỏ cậu đã có cuộc sống bình yên, chưa từng trải qua bất cứ khó khăn nào, tiêu tiền một cách hoang phí, nếu cô không thường xuyên quản cậu, có lẽ những thứ gì bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên mặt đất, cậu đều phải mua một lần.

Nhưng Diệp Sênh nghĩ đến vẫn cảm thấy đau lòng, ba mẹ cậu chỉ thỏa mãn cậu về mặt vật chất, từ nhỏ đến lớn cậu đều ăn cơm một mình trong căn nhà lớn, cô nghĩ đến liền cảm thấy tức giận.

“Tinh tinh…” Tiếng Wechat vang lên.

Diệp Sênh nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Nhuế Khiêm trên màn hình: Chị ơi, ngày mai em muốn ăn cua lông lớn. ^_^

Cô thở dài, trả lời: Được rồi...→_→

Ngày hôm sau, lúc Diệp Sênh mang theo hai hộp cua lông đứng trước cửa căn hộ, nhân viên bảo vệ không cho cô vào. Đúng vậy, là không cho vào.

Nhân viên bảo vệ hào sảng nói với cô: “Em gái nhỏ, em đừng làm khó đại ca đây, em nói em quen biết người ở nơi này, đại ca làm sao có thể tin được.”

“Em gái nhỏ, người ở nơi này không phải muốn gặp là gặp được.”

“Em gái nhỏ...”

……

……

Diệp Sênh cảm thấy hối hận, hôm nay cô nên ăn mặc giàu có như bao người khác, thuê một chiếc Mercedes-Benz lái đến đây.

Nhưng bây giờ cô đang mặc một chiếc áo len màu xám, quần jean xanh, một đôi giày thể thao màu trắng, toàn thân cô tràn ngập khí chất trẻ trung...

Nhìn qua thì giống như tiểu bạch, đặc biệt không giống với người ở đây...

“Đại ca, em nói thật đấy, tòa nhà 8 phòng 1801, em đến giao cua cho cậu ấy.”

Diệp Sênh nâng hai hộp cua trong tay lên, nói gần một tiếng đồng hồ, miệng gần như đã mệt.

Nhân viên bảo vệ lau mồ hôi nói: “Em gái nhỏ, anh đây nói thẳng với em luôn, người giống như em, anh đã gặp nhiều rồi.”

“Ầy, nhìn bên kia...”

Nhân viên bảo vệ chỉ đến một nơi, Diệp Sênh nhìn sang.

“Nhìn thấy mấy cô gái đó không, mỗi ngày những người này đều đến đây theo đuổi thần tượng, có người nói là em gái của thần tượng, có người nói lại nói là bạn gái của thần tượng, người nào cũng quỳ gối cầu xin anh cho vào, anh còn chưa cho vào.” Đại ca bảo vệ nhấp một ngụm trà ngâm trong ly.

“Cho nên, em gái, em hãy từ bỏ ý định này đi.” Người bảo vệ lắc đầu như thể đã nhìn thấy hết những thăng trầm của cuộc đời.

Diệp Sênh sợ nếu cô nói thêm một lời nữa, nhân viên bảo vệ sẽ ngay lập tức đọc cho cô nghe một bài thơ.

Diệp Sênh gọi cho Nhuế Khiêm hơn hai mươi lần, nhưng không ai trả lời. Nhưng Diệp Sênh đã quen rồi, theo thói quen hàng ngày của Nhuế Khiêm, cậu chắc chắn vẫn đang du hành vòng quanh thế giới trong mơ.

Thôi bỏ đi...

Diệp Sênh đặt con cua xuống đất, lùi về sau mấy bước, trốn vào một góc, bắt đầu nghịch điện thoại.

Chỉ trong vòng mười phút, đã có vài chiếc ô tô cao cấp ra vào căn hộ, Diệp Sênh thậm chí còn không buồn nhấc mí mắt lên.

Một lúc sau, một chiếc ô tô màu đen chạy tới cổng khu dân cư, nhân viên bảo vệ đi ra kiểm tra danh tính như thường lệ.

Diệp Sênh chuyên tâm lướt weibo mà không để ý, một lúc sau, trước mặt cô xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng, Diệp Sênh rời mắt khỏi điện thoại, nhìn đôi giày thể thao bên dưới.