Chương 16: Về nước

Diệp Sênh nhìn “Mối tình đầu” trong tay anh, cái này nhận không được mà không nhận cũng không được, vì sao anh lại đưa quyển sách này cho cô, Diệp Sênh không nhịn được nghĩ.

Do do dự dự, cuối cùng cô vẫn nhận nó.

“Đây là bản sách đầu tiên.” Tô Mân Vấn nhìn Diệp Sênh đang cúi đầu.

Diệp Sênh kinh ngạc, tay hơi run, bản đầu tiên cứ như vậy mà đưa cho cô, nó rất quý...

“Anh cứ như vậy mà đem quyển sách quý giá này tùy tiện mang theo trên người sao...” Diệp Sênh nhỏ giọng nói thầm.

Tô Mân Vấn không trả lời, mấy năm nay anh bôn ba khắp nơi, vẫn luôn đem theo bên mình, giống như bùa hộ mệnh.

“Tặng em thật sao?” Diệp Sênh mở miệng nhìn anh.

Đôi mắt thâm thúy của Tô Mân Vấn vừa vặn nhìn cô, âm thanh trầm thấp gợi cảm: “Ừm.”

Diệp Sênh và Tô Mân Vấn đứng tương đối gần, không khí không biết vì sao trở nên có chút mơ hồ, Tô Mân Vấn chậm rãi cúi xuống, khoảng cách của hai người càng ngày càng gần...

...

Diệp Sênh giống như một đứa trẻ ôm sách về phòng, Nhuế Khiêm thấy cô mở cửa đi vào, giơ bản thảo trong tay ngáp một cái: “Chị... tranh vẽ xong rồi...”

Diệp Sênh có chút không tập trung gật gật đầu: “Dọn hành lý, ngày mai về nước.”

“Vâng.” Nhuế Khiêm sảng khoái đáp lại.

Diệp Sênh có chút buồn bực, tính tình của Nhuế Khiêm sao lại thay đổi rồi, Tô Duy Nhất vẫn còn ở Vienna, nếu như với tính tình bình thường của cậu, không năn nỉ ở lại đây ngốc vài ngày mới lạ: “Sao cậu không náo loạn muốn ở đây thêm vài ngày?” Diệp Sênh nghi hoặc.

Nhuế Khiêm vươn một ngón tay chỉ vào đầu mình: “Phương thức liên hệ ở trong này.”

Diệp Sênh trợn mắt nhìn cậu: “...Nếu tâm tư đó của cậu đều dùng lên việc làm bản thảo, tôi cũng không cần phải cuối tháng đi vòng quanh thế giới tìm cậu.”

Nhuế Khiêm bình tĩnh đáp: “Em mới không, haha…”

Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Sênh và Nhuế Khiêm ở sân bay Vienna chờ đăng ký.

TV trước mặt đang phát truyền hình trực tiếp hội nghị nhà văn mới được tổ chức tại Vienna, Diệp Sênh tháo tai nghe xuống, nhìn chằm chằm vào những người đang ngồi trước chiếc bàn dài trên màn hình.

Phía sau Diệp Sênh có mấy nữ sinh ngoại quốc bắt đầu có chút kích động, khe khẽ nói nhỏ, Diệp Sênh chỉ chú ý đến từ “Suyes” mà họ nói. Cô lại nhìn lần nữa, vừa vặn nhìn đến lúc trên màn ảnh chuyển hướng đến chỗ Tô Mân Vấn.

Anh lạnh lùng xa cách, bộ dáng kiểu người lạ chớ lại gần, chân bắt chéo, mười ngón tay đan nhau đặt trên đầu gối, không biết có phải vì đẹp trai không mà camera phóng to hình ảnh của anh. Khuôn mặt anh tuấn, có lẽ vì đột nhiên nghĩ tới chuyện gì buồn cười, khóe môi hơi nhếch lên, thản nhiên nở nụ cười.

Các cô gái ngoại quốc phía sau Diệp Sênh càng lúc càng phấn khích vì biểu cảm của anh, Diệp Sênh lắc đầu, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Mãi cho đến khi phóng viên hỏi chủ đề là gì, mấy cô bé phía sau Diệp Sênh mới hét lên, Diệp Sênh lại ngẩng đầu lên, cô nghe không hiểu nhưng Tô Mân Vấn lại cười đáp, có lẽ là một chủ đề thú vị.

Không lâu sau, trên Weibo điện thoại di động của Diệp Sênh xuất hiện lời nhắc nhở, hóa ra nhà văn nổi tiếng Suyes đã trả lời câu hỏi của phóng viên về việc tiểu thuyết đầu tay “Mối tình đầu” có nguyên mẫu hay không, tin tức này đã nhanh chóng được đẩy lên.

Diệp Sênh không kìm chế được, click vào để đọc, phóng viên nói cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh khác với bất kỳ cuốn sách nào trước đây, đó cũng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình duy nhất mà anh có, sau khi đặt nền móng xong, phóng viên hỏi thẳng thừng liệu cuốn tiểu thuyết có nguyên mẫu hay không.

Tô Mân Vấn cười nhẹ, lần đầu tiên hào phóng thừa nhận: Có.

Phóng viên lại hỏi, là mối tình đầu của anh sao?

Tô Mân Vấn trầm mặc một giây nói: Đúng vậy.

Diệp Sênh có thể tưởng tượng được các phóng viên có mặt sẽ sốc như thế nào khi nghe câu trả lời này, hiện trường chắc chắn sẽ rất ồn ào, nhưng khi phóng viên tiếp tục đặt ra câu hỏi, Tô Mân Vấn không trả lời mà dẫn dắt trở về chủ đề của hội nghị, chắc hẳn mọi người sẽ không tránh khỏi đôi chút thất vọng, nhưng những thông tin vừa rồi so với trước kia đã quá thỏa mãn rồi.

Diệp Sênh lướt điện thoại, liếc nhìn bình luận bên dưới, là một nhóm fan tan nát cõi lòng, cô thở dài đóng trang Weibo. Cô lẳng lặng vào trang của bạn bè, nhưng có chút mất tập trung.

Ngày hôm qua, cô và Tô Mân Vấn gần nhau như vậy, bầu không khí giữa hai người nóng bỏng không chịu nổi, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, khi môi hai người sắp chạm vào nhau... cô vươn tay đẩy anh ra, chạy trối chết.

“Chị, đi đăng ký.” Nhuế Khiêm gọi Diệp Sênh.

Thấy Diệp Sênh không phản ứng, cậu lại gọi vài tiếng: “Chị, chị?”

Diệp Sênh quay đầu nhìn cậu: “A?”

“Đi đăng ký.” Nhuế Khiêm nghi hoặc nhìn cô.

Diệp Sênh gật đầu: “Ừm.”

Cô cầm túi, đi theo Nhuế Khiêm đến chỗ đăng ký, lại quay đầu nhìn người ở trong TV kia, rũ mắt rồi rời đi.

Tô Mân Vấn đứng trước cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài, trên bầu trời xanh ngắt có một chiếc máy bay bay qua, chỉ để lại những làn khói trắng.

Hạ Dục đứng ở bên cạnh anh, nhìn theo ánh mắt anh: “Nhìn cái gì?”

Tô Mân Vấn cười: “ Có người đi rồi.”

“Ai?”

Tô Mân Vấn lắc đầu, trên mặt tràn đầy ý cười.

Người vẫn như trước, làm sao anh có thể quên được.