Chương 2: 2-2

Buổi sáng, Dương Phán ngủ muộn, lúc này hoàng đế đã hạ triều, tiểu thái giám từ Hoàng Môn ở cửa vừa báo vào, một lúc sau hắn chạy n ra ngoài, cười nói: "Công chúa." , Bệ hạ truyền người vào."

Dương Ký, hoàng đế sáng lập của triều đại Nam Tần, trong tình trạng kiệt sức khi trở về từ Tây Viễn, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt vẫn còn một đống tấu chương cao ngất, nhưng khi nhìn thấy nữ nhi của mình , lập tức đặt cây bút màu đỏ son xuống và cười nói: "A Phán, con gái yêu của cha, để cha xem con có mập hơn không?"

Vị hoàng đế sáng lập, người đã lập công trong quân đội, không phải là rất tao nhã và vững vàng, nhưng ông ta có chút khói bụi, không có bất kỳ cảm giác xa cách nào. Dương Phán nghĩ đến “Mộng” của chính mình, Dương Phán không nghe lời, nhất quyết muốn cưới Lạc Vũ nhưng bị lừa gϊếŧ chết, cuối cùng rơi vào trạng thái hồn phách tán loạn, vĩnh viễn không thể tái sinh. trước người cha thật lòng yêu thương mình, lập tức hai mắt đỏ hoe vì bất bình, vài bước tiến lên ôm lấy ông.

Trong mắt cha cô, nha đầu mười hai tuổi vẫn như lúc ba tuổi, vuốt ve bím tóc, vỗ vai nàng than thở: “Con ăn không ngon sao? Lại gầy đi một vòng rồi?"

Dương Phán cũng không nhớ năm mười hai tuổi mình ăn có ngon miệng hay không, nhưng chắc chắn sáng nay ăn không ngon, chỉ có thể vặn người làm nũng: “ Không ăn ngon thì có sao? Muốn con béo làm gì?” Nàng giơ miếng ngọc heo con trong lòng bàn tay lên: “ Béo như này sao”

“Muốn béo cỡ nào cũng được, dù sao cũng không cần lo lắng bị người ta chê cười, béo lên vẫn tốt hơn.” lên làm hoàng đế từ tên thường dân nghèo nên vẫn có tâm lý của kẻ mới nổi, đắc ý nói: “ Chẳng phải nói nữ nhi hoàng thượng không lo gả sao? A Phán của ta nhất định không sợ không gả được”

Dương Phán không khỏi âm thầm trợn tròn mắt, trong giấc mộng dài đó, cha mẹ lo lắng cho việc kết hôn của nàng - từ nhỏ đã quyết tâm không hôn cô, nhất quyết muốn gả cho Lạc Vũ từ nước ngoài - Bây giờ nàng ấy không lo lắng về việc kết hôn, nhưng thời gian vẫn chưa đến.

Nghĩ đến mục đích đến đây, Dương Phàn cảm thấy mình không nên luôn giống như một nàng con gái đỏng đảnh khao khát hơi ấm trong vòng tay của cha mình, nàng ngồi thẳng dậy, liếc nhìn tờ tấu chương trên bàn: "Người đang viết gì vậy"

Hoàng đế không hề kiêng dè có nàng, cười nói: "Thắng trận, tự nhiên không thiếu được phân phong tướng sĩ có công, trợ cấp gia đình binh lính bị thương và tử trận. Đối với Tây Viễn chinh phạt các thành mới chiếm được, Cũng phải chọn người thích hợp làm thứ sử, còn có quan viên kiềm chế tướng trấn giữ biên quan,đều cần cân nhắc. Hây dà, nếu biết làm hoàng đế mệt mỏi như vậy, còn không bằng làm tướng quân thoải mái……”



Dương Phán nhặt một tấu chương sắc phong công thần, chỉ vào một cái tên trên đó và nói: “Hầu trung Vương Mật có công nên được thưởng, nhưng con trai Vương Ái, xin người đừng phái đến biên tỉnh làm Tư Mã."

"Tại sao?"

"Bởi vì..." Dương Phán đảo mắt, "Tuổi quá nhỏ, trấn không được.."

Hoàng đế cười nói: "Ngươi làm gì ngu xuẩn như vậy? Phụ thân hắn là nô bộc của triều đình, Lương Châu thứ sử là cha vợ của Vương Mật, Vương Ái là họ hàng trực hệ và là cháu ngoại được cử đến đó, cũng không phải là không có bằng cấp, có gì trấn không được? Đừng nói Vương Ái, ta còn định đến mười hai tuổi sẽ phái hai ca ca của ngươi đi tu luyện bên ngoài, nam tử lớn lên trong cung đều vô giá trị!"

Dương Phán gãi đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra. Trước khi cha lên ngôi hoàng đế, đã hứa hôn cho nàng và Vương Ái, nhưng nàng không thích tên ngốc nghếch với khuôn mặt và lòng bàn tay đều thô ráp, mỗi ngày ở phụ thân trước mặt nói nói, chính là đem hắn đến một nơi xa xôi - có lẽ là nguồn gốc sắc lệnh của hoàng đế.

Quốc gia chiến sự liên tục, và sau lại, thân là chưởng binh thứ sử ,Vương Ái ở biên quan gió cát mài giũa trở nên ngăm đen và nghiêm khắc và thậm chí còn kém hơn so với Lạc Vũ trẻ trung mới tuyển. Trong 8 năm, hắn nhiều lần hồi kinh báo công, Dương Phán liền “sinh bệnh”, Vương Ái tuy có chút quân công nhưng sao dám khoe khoang trước mặt hoàng đế? Hắn thậm chí còn giả câm giả điếc không dám đề cập đến hôn ước năm đó với công chúa . Sau đó, nàng kết hôn với Lạc Vũ, Vương Ái càng trầm mặc ít lời hơn, thậm chí khi họ tình cờ gặp nhau đều hành lễ “Công chúa” đến xa lạ.

Nếu ta nhớ không lầm, Vương Ái năm mười sáu tuổi đi theo Vĩnh Châu Đốc phủ rèn luyện. Mười sáu tuổi, hắn chỉ là một nửa thiếu niên, có trời mới biết một mình đi tới cái kia hoang vu vùng đất sẽ trải qua những gì!

Dương Phán hối hận nghĩ: Còn ai có thể lấp cái hố mà mình đã đào cho mình đây?