Chương 3

Dương Phán có một tật xấu, nàng dễ bị đói khi nghĩ về những suy nghĩ của mình. Trong hoàng cungnày, nàng đương nhiên sẽ không có gì là không có, nhưng khi nàng mười hai mười ba tuổi bắt đầu yêu thích cái đẹp, nàng sợ chính mình sẽ trở nên mập mạp như ngọc bội con heo kia. , Vì vậy nàng ấy dần dần bắt đầu kiềm chế bản thân—khắc chế không được đói bụng nhưng có thể kiềm chế bản thân ít sử dụng não hơn.

Nhưng hôm nay, đầu óc nàng quay cuồng như guồng nước, không vì bất cứ điều gì khác, chỉ một “giấc mơ” dài và chân thực này thôi cũng đủ để nàng suy nghĩ lung tung. Một sự việc diễn ra rõ ràng, nàng dần cảm thấy đây không chỉ là một “giấc mơ”, dường như nàng được đưa trở về thời thơ ấu và bắt đầu lại cuộc sống của mình.

Khi Dương Phán còn sống trong các con hẻm Mạt Lăng, thường nghe những người già nói về những điều như vậy trong cuộc sống quá khứ và hiện tại, không thể nói ba câu thì cũng niệm"A Di Đà Phật" năm hoặc sáu lần .

Bây giờ xem xét khả năng tái sinh cũng không hẳn là điều kỳ lạ, nhưng là trọng sinh thế nào? Có phải cuộc sống sẽ giống như vậy một lần nữa? nàng vắt óc suy nghĩ vẫn không nghĩ ra, ngược lại trong bụng lại cảm thấy "Lộc cộc lộc cộc", như thể ruột và dạ dày bị một tay bóp chặt, dốc hết sức mà xoa xoa .

Nàn theo bất giác mà bước chân đi tới phía sau Ngọc Chúc Điện, Hàm Dương Điện nơi ở của hoàng hậu.

Hoàng hậu đệ nhất của triều đại Nam Tần, Thẩm Thị, xuất thân là một thường dân giống như hoàng đế , vì vậy bàkhông có khí chất của một hoàng hậu khi đối xử với người khác,ngược lại vẫn mang theo thói quen sinh hoạt cũ-không chịu ngồi yên, hưởng không được “ Trang phục tới tay, cơm bưng tận miêng”, mọi việc tất yếu tự mình làm, đặc biệt là nấu những món ăn ngon, Dương Phán từ nhỏ đã quen với việc ăn vặt, hễ đói là tự nhiên tìm đến mẫu thân.

“A mẫu” Người chưa tới, nàng thanh âm tới trước, “Ta đói bụng, ta muốn ăn thịt!”

Sau khi hét lên, Dương Phán nhận ra rằng khuôn mặt của các cung nữ và thái giám trong Cung điện Hàm Dương không thoải mái như mọi khi, cung nữ hàng đầu vội xua tay với cô. Lúc này, Dương Phán mới nhìn thấy Thẩm hoàng hậu với vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như không nghe thấy.

Hừ, đời này ta còn bị lừa gạt như vậy, thêm tám năm nhân sinh đều chui vào bụng chó rồi!

Dương Phàn lè lưỡi, đang định rón rén chuồn đi, Thẩm Hoàng hậu quay mặt đi nói: "Ngươi không đói bụng sao? Đi đâu?"

Dương Bàn cười nói: "Ta chỉ là đói bụng, lại sợ quấy rầy a mẫu, cho nên định lẻn xuống ngự bếp kiếm cái gì ăn."

Tính từ khi trùng sinh đến nay, nàng mới làm công chúa mấy năm, một nàng gái xuất thân bình thường, vẫn quen thổ ngữ của quê hương Mặc Lăng, hai chữ "phụ hoàng" và "mẫu hậu" chỉ được nhắc đến trong những dịp trang trọng. Ngày thường họ vẫn được gọi là "Phụ thân" và "A mẫu". Mọi người đã quen,cũng không cảm thấy xa lạ

Thẩm Hoàng hậu liếc nàng một cái: "Trưa còn sớm, ăn tráng miệng sẽ không có hứng thú ăn bữa chính. Chờ ta làm cho ngươi một bát canh cùng bánh ngọt, thỏa mãn tính ham ăn của ngươi." Bà vãn tay áo đứng dậy, tự mình xuống bếp nấu nướng.

Dương Phán cười khúc khích và nói, "Được rồi! Tôi muốn ăn món thịt lợn kho !"

“Không có!” Thẩm Hoàng hậu nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của nữ nhi, “Mập chết ngươi! Chỉ có cá lát thôi.”

“Cũng tốt!” Dương Phán vội vàng nói, chạy theo a mẫu như cái đuôi nhỏ.

Bánh canh chính là đời sau của mì sợi. Nhưng sau khi nhào sợi mì, dùng tay vò thành từng sợi dài rộng, rồi thả vào nước sôi nấu chín, có nước dùng ngon, người đương thời khen là “yếu như bông gòn, trắng như đào mùa thu". Ngự trù cái gì đều có, phụ bếp cũng mươi người, nhưng là Thẩm hoàng hậu trước sau cho rằng nghiền mặt phiến như vậy ,không tự mình làm không ngon, cho nên một bên phân phó chuẩn bị canh cá, hành lá cùng rau thơm, một bên tự mình đem tỉnh tốt cục bột lại xoa nhẹ một phen, bàn tay dùng sức nghiền ra mặt phiến..

Dương Phán đột nhiên mũi cay cay : Trong bốn mươi chín ngày lang thang ở núi Thương Vu như một bóng ma cô độc, nỗi sợ hãi lớn nhất là sự cô đơn, nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cha mẹ mình, và cha mẹ nàng cũng sẽ không bao giờ gặp lại nàng, sự khϊếp sợ và đau buồn không thể chịu đựng nổi. Mọi thứ hiện tại vẫn rất tốt, tốt như một giấc mơ. nàng ôm a mẫu từ phía sau, gương mặt cọ cọ, thuận tiện lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt.

“Ôi, lớn như vậy rồi mà còn làm nũng!” Thẩm Hoàng hậu cười nói: “Mau tránh ra, có ngươi ở bên cạnh ta làm sao làm được!”

Dương Phán buông tay. Mẫu thân động tác nhanh nhẹn, các đầu bếp xung quanh cũng lo việc vặt, nàng không có việc gì làm ngoại trừ quanh quẩn trong phòng bếp hoàng gia.

May mắn thay, trong phòng bếp của hoàng gia có rất nhiều đồ tươi, vì vậy nàng đã lấy một nắm đậu trong khay và tò mò hỏi: "Đây là gì?"

Đầu bếp nói với nàng ấy: "Công chúa, đây là đậu tằm."

Dương Bàn đổi một cái đĩa khác: "Đây là cái gì?"



Đầu bếp cười giới thiệu từng thứ một: "Đây là càng dưa, mùi tây ngựa, hồ tuy, hồ quỳ cùng hồ tỏi……"

Dương Phán trở nên tò mò: "Có hồ ngưu, hồ dương, hồ gà cùng hồ vịt không?"

Thẩm Hoàng hậu từ trong hơi nước sương mù quay đầu lại, cầm lấy khăn lau tay, cả giận nói: "Nói nhảm, Hồ đều là tốt à? Nhưng thật ra có hồ nữ!"

“Hồ Nữ?” Dương Bàn nhất thời không hiểu, “Làm sao ăn?”

Thẩm hoàng hậu "phụt” cười, ra hiệu cho đầu bếp bưng bánh canh tới cho Dương Phàn: "Ăn, ăn, ăn! Ăn đến choáng váng đầu óc rồi sao? Biết nói bậy bạ gì không!"

Hủ tiếu là canh cá treo Trường Giang cá tráp, những lát thanh cá trong vắt đặt trên bánh canh được hấp chín một nửa bằng hơi nước, tiêu tươi và rau mùi được hấp chín để dậy mùi thơm đậm đà. Bụng Dương Phán kêu cồn cào, mặc kệ hơi nóng phả vào mặt, vui vẻ ngồi xuống, bắt đầu ăn.

Khi nàng lang thang một mình trong núi Thương Vu, nàng dường như nhớ những món ngon mẫu thân nàng làm.

Sau khi Dương Bàn ăn no, đầu óc tỉnh táo trở lại, liền thấy Thẩm Hoàng hậu một tay chống cằm nhìn mình chằm chằm, ánh mắt yêu thương nhưng nét mặt lại có chút không vui. Dương Phán cúi đầu múc một thìa canh, khi nếm thử hương vị, cũng cảm thấy những ký ức xa xưa - có lẽ là chiến lợi phẩm trong cuộc chinh phục Tây Lương của cha nàng, và hồ nữ cũng vậy .

Mơ hồ nhớ lại, hình như trong kiếp đó, một cái tên xa lạ liên tục văng vẳng bên tai, có một lần ở trước mặt Dương Bàn, Thẩm Hoàng hậu cũng nhắc đến cái tên này mấy lần, đều vô cùng tức giận, làm hoàng đế Dương Ký luôn là khom lưng cúi đầu nhận lỗi, nhưng lại sẽ thực cố chấp mà nói: “Nàng coi như thương xót bé gái mồ côi đáng thương? Đâu ai được chọn xuất thân? Ta không thể, nàng cũng không thể”

Sau đó hắn dỗ dành: "A Nguyên thân mến, yên tâm đi, trên đời này ta chỉ nghe lời nàng, ta chỉ xem nàng là nữ nhân, nếu như vi phạm lời thề, kêu ta... "

Lúc này, miệng của hắn thông thường sẽ bị Thẩm Hoàng hậu che miệng, trợn mắt một cái: "Chết tương! Miệng lại không biết giữ? Ngươi không thấy hài tử còn ở chỗ này sao? !"

Phu thê hoàng đế cũng giống như những cặp phu thê bình thường, một khi vượt qua khảo nghiệm này, họ thường rất hòa thuận. Sau đó, hoàng đế sẽ nhìn Dương Phán và nói đùa: "Ôi, Phán của ta, ta đã nói sai rồi. Tren đời này mặt nữ nhân khác có thể không xem, nhưng mặt con thì ta xem mãi không chán!"

Dương Phán vừa nghĩ vừa uống ngụm canh cá cuối cùng trong bát, sau đó nhìn Thẩm Hoàng hậu và hỏi: "A mẫu, hồ nữ đó tên là gì?"

“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Thẩm Hoàng hậu trừng lớn mắt.

Dương Phán nói: "Nàng ấy là loại cô nhi nào không quan trọng, nhưng vẫn phải nghe lời ta!"

Thẩm hoàng hậu không nhịn được cười: "Ngươi là tôn thần nào? Người ta phục tùng ngươi sao?" Sau đó vuốt tóc nàng nói: "Gia Nhược nàng nếu không trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng sẽ không trêu chọc nàng. Chỉ cần cha ngươi không thay lòng, trong cung nhiều người chút vẫn nuôi nổi”

Gia Nhược

Dương Phán thầm ghi nhớ trong lòng.

Những người xung quanh nàng đều không có ý tốt, đáng tiếc sau này nàng mới phát hiện ra, đã quá muộn.

Vô tâm không phổi một lần là đủ rồi, nhất định không có lần thứ hai.

nàng lau miệng, chuẩn bị rời đi. Thẩm hoàng hậu hỏi: "Này, làm sao ngươi biết nàng là cô nhi?"

Dương Phán sững sờ. Dương Phán nhanh trí, ấn bụng, cau mày và kêu "Oái" hai tiếng: "Đau bụng quá"



Thẩm hoàng hậu hiển nhiên không tin, nghiêng đầu nhìn chằm chằm.

Dương Bàn cũng biết mình từ nhỏ đã nói rất nhiều chuyện nhảm nhí như vậy, hiện tại đành phải bỏ xuống: “Đêm qua ta ngủ toàn thân đổ mồ hôi, không vui kêu người lau người, chỉ sợ gió sớm thổi vào bụng, cảm lạnh… ôi không, ta phải đi xí.”

Hoàng hậu nghi ngờ, nhưng người có tam cấp, không thể ngăn con gái đi nhà vệ sinh, vì vậy bà vỗ vào lưng con gái và khiển trách: "Đi đi - con có chỗ nào giống công chúa! Trong cung nào có nhà xí? Cái đó gọi là "đi vệ sinh" "Thay quần áo""

Mặc kệ gọi là gì.

Dương Phán ôm bụng, xé nát khuôn mặt hai mươi tuổi trong lòng, giả vờ mười hai tuổi rồi bỏ chạy.

Để ngăn Hoàng hậu lại tới, Dương Phán đã ở trong nhà vệ sinh trong nửa giờ. Nhà xí tuy rằng không lớn, nhưng chung quanh có rèm che, trong lư đồng đốt hương, nước hoa hồng rửa tay, tam hoa đậu tắm, chà là khô dùng để che mũi, một chút vẩn đυ.c khí vị đều không có. Nếu không kiên nhẫn với việc ngồi, vẫn có những con búp bê bằng gỗ có đầu chạm khắc và cơ thể bằng vải để chơi.

Dương Phán đột nhiên cảm thấy rằng mười hai tuổi thực sự tốt! Ngay cả những con búp bê vẫn vui vẻ! nàng nhìn cái bụng bằng lụa mềm mại của con búp bê, nghĩ rằng khi về đến nhà, nàng sẽ viết từ "Lao Yu" lên đó, và dùng kim khâu chọc vào!

Đến khi thanh âm thiếu kiên nhẫn của Kim Tuyên Nhi từ bên ngoài truyền đến: "Công chúa, chân của ngươi không phải tê rồi chứ? Hoàng hậu gọi người, đừng chậm trễ nữa!"

Dương Phán hét lên: "Ta ra ngay đây! Đi nhà xí cũng phải thúc giục!"

nàng đặt con búp bê xuống, rửa tay rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt mệt mỏi.

Kim Tuyên Nhi vươn tay đem áo choàng tròn quấn quanh người nàng, nói: "Nghe nói công chúa bị cảm, đau bụng, không bằng mặc thêm quần áo."

Dương Phán lắc đầu: "Ngay cả khi ta bị cảm lạnh, thì đó cũng là lúc lạnh nhất vào lúc bình minh. Lúc này mặt trời đang chiếu sáng, mặc áo choàng, người khác không nghĩ rằng ta có bệnh sao?"

Kim Tuyên Nhi làm ra vẻ mặt ủ rũ , nói: “Nô tỳ đã bị hoàng hậu khiển trách rồi, hiện tại hoàng hậu lại triệu ngườii, nếu lại nhìn thiếu quần áo, người tức giận sẽ đuổi nô tỳ ra ngoài thì phải làm sao? Sau này ai hầu hạ ngươi? Hả?"

Dám "hả"!

Dương Phán tức giận khịt mũi, "Đáng lẽ sớm nên đem ngươi gả đi ra ngoài!"

Nghĩ đến một rắc rối khác, nàng liền hoảng loạn: “Sao a mẫu lại gọi ta nữa?”

“Nô tỳ không biết.” Kim Tuyên Nhi vẫn nghiêm mặt, nàng đại khái là một mực hầu hạ công chúa, biết nàng không câu nệ tiểu tiết, cho nên cũng hếch mũi lên.

Dương Phán ngay lập tức cảm thấy lo lắng, và thực sự muốn quay lại nhà vệ sinh trong nửa canh giờ nữa, nhưng vì đã đi ra, nàng chỉ có thể nghĩ ra cách khác. Nàng bất đắc dĩ quấn áo choàng, cố gắng chậm rãi bước đi, hỏi Kim Hiên Nhi: "Ngươi không phải là hiểu rõ sao, ngươi biết tại sao mẫu thân bảo ta đi mà?"

Kim Tuyên Nhi vẫn luôn chăm sóc công chúa này như muội muội của mình, nhìn thấy đôi mắt tròn xoe chớp chớp dữ dội, khuôn mặt tròn trĩnh đầy hoảng sợ, đến cả lúm đồng tiền trên má cũng không còn, lòng nàng đau xót, chẳng lẽ nàng lại làm như vậy. phỏng chừng nàng lại là làm cái gì chuyện xấu sợ bị Hoàng Hậu kêu, ngẫm lại lại hù dọa nàng cũng không thú vị cho nên nói: “Công chúa yên tâm, lần này bệ hạ đại thắng Tây Lương. Tây Lương đã ký hiệp ước cầu hoà. Để phòng họ lật lọng, yêu cầu Tây Lương gửi một nhóm một đám Vương Công quý tộc đến. Một số người trong số họ đều là tiểu công chúa và quận chúa đến từ Tây Lương. trên danh nghĩa cũng coi như là khách, sẽ cùng công chúa đọc sách, để công chúa cũng có một người bầu bạn hàng ngày.”

Những đứa trẻ quý tộc đến từ Tây Lương này trên danh nghĩa là học lễ nghi văn hóa của Trung Nguyên, nhưng thực chất chúng là con tin.

Hóa ra là thế này!

Trong lòng Dương Phán như đã tỏ. Nàng không nhớ rõ lúc nghe được tin tức này trên mặt vui mừng như thế nào, nhưng hiện tại nàng biết rất rõ ràng, đây là lần đầu tiên nàng gặp Lạc Vũ!

Trước khi Lạc Vũ lừa nàng, phải gϊếŧ hắn!