Tuyển cử đại hội bắt đầu sau năm ngày nữa.
Kinh hoa viên trung.
Phượng Vô Tâm bị phế bỏ hồn lực, uể oải ỉu xìu mà nằm trên giường.
Miệng nàng vẫn còn đau, hai ngày nay, không ai đổi dược giúp nàng. Miệng vết thương đã không còn đầm đìa máu tươi mà lại bắt đầu chảy mủ.
Ban đầu nàng nghẹn đến mức lòng tràn đầy oán hận, không chỗ phát tiết, chỉ có thể liều mạng mà quăng ngã đồ vật trong phòng, mà nay trên mặt đất là vô số mảnh vỡ bình hoa đồ sứ, hỗn độn, lại không có thị nữ nào thu thập phòng ốc giúp nàng.
Kinh hoa viên này của nàng, từng là địa phương náo nhiệt nhất Phượng gia, bởi vì nàng lúc trước thiên phú cùng địa vị, ngay cả thị nữ, đi ra ngoài làm việc cũng là phong cảnh vô hạn.
Hiện giờ, thị nữ đều bị sai đi, chỉ để lại cho nàng một người.
Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của nàng nhìn chằm chằm lên xà nhà, sưng thành lạp xưởng, khóc không ra nước mắt mà lẩm bẩm tự nói:
“Đây là sống không bằng chết đi……”
Nguyên bản trong phòng không có ai, lại đột nhiên có cái thanh âm lạnh lạnh, đáp lại nàng:
“Chưa tính, ngươi còn không có phải ăn cơm thiu rau bẩn, không bị coi thành cẩu buộc ở cổng lớn, không bị coi như heo mà cầm tù ở l*иg heo —— làm sao xứng nói câu ‘ sống không bằng chết ’?”
Phượng Vô Tâm nghe được thanh âm này, liền giật mình, trong nháy mắt liền tràn đầy hận ý.
Nàng gian nan mà từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn ra cửa thấy ——Phượng Vô Tà ưu nhã mà đứng ở nơi đó, một bộ trường y trắng tinh, không dính bụi trần.
Phượng Vô Tà chân dẫm lên một mảnh hỗn độn, từng bước một đến gần Phượng Vô Tâm, vừa đi vừa cười hỏi:
“Sao? Phượng Vô Tâm, ngươi tới bây giờ còn không phân rõ kẻ thù của bản thân là ai sao?”
“A, kẻ thù?”
Phượng Vô Tâm tự giễu cười lạnh một tiếng, hận ý trong mắt không giảm mà nhìn về phía Phượng Vô Tà.
“Tiểu tiện nhân, ngươi đến nhìn bộ dạng sống không bằng chết của ta, rất đắc ý có phải hay không? Ta nói cho ngươi, ta sẽ Đông Sơn……”
“Đông Sơn tái khởi sao?” Phượng Vô Tà nhàn nhạt mà đánh gãy nàng lời nói: “Ngươi đã không còn hồn lực, hiện tại chính là phế nhân, còn có bản lĩnh Đông Sơn tái khởi? Ngươi còn dám kêu ta một tiếng tiện nhân, ngươi có phải hay không hai ngày nay vẫn chưa soi gương, nhìn xem bộ dạng hiện giờ của chính mình? Người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Từng câu từng chữ đều là đang réo hỏi. Phượng Vô Tâm nghe được những lời này sống lưng chợt lạnh.
Lại xem bộ dáng Phượng Vô Tà trước mắt ——ánh mắt sắc bén, khóe miệng đạm nhiên trào phúng, mặc kệ việc trên mặt vết sẹo trải rộng, lại cứ mang khí chất cao nhã như tiên……
Nàng bừng tỉnh, liền cảm thấy có chút không không thích hợp
Xác thực mà nói, nàng lúc trước cũng từng hoài nghi…
Tam muội ngu dại trì độn trước kia rõ ràng đã chết thảm dưới hoả tiên của nàng rồi. Tại sao lại có thể sống lại sau một đêm? Tính cách lại đại biến thành cái bộ dáng này?
Nàng càng nhìn thì lại càng thấy da đầu tê dại.
“Phượng Vô Tà, ngươi…… ngươi là quỷ hồn sao? Ngươi là tới tìm ta báo thù sao?” Nàng rốt cuộc cũng hỏi ra những lời này.
Phượng Vô Tà lắc đầu, nhìn Phượng Vô Tâm như là nhìn một con ngốc ——
Cái đại tiểu không có đầu óc này, nàng cảm thấy chính mình nhìn nàng nhiều thêm một cái thì sẽ rớt chỉ số thông minh!
“Phượng Vô Tâm, ngươi luôn miệng nói, không phải kẻ thù thì chính là báo thù. Nhưng ngươi có biết hay không, bản thân rốt cuộc là nên tìm ai báo thù? Rốt cuộc là ai, đem ngươi hại đến như vậy? Là ta sao? Ta đối với ngươi đã làm cái gì?”
Phượng Vô Tà từng bước một dẫn đường Phượng Vô Tâm.
Phượng Vô Tâm không khỏi thật sự tự đặt câu hỏi cho bản thân.
Lúc này, nàng mới phát hiện, kỳ thật Phượng Vô Tà trừ bỏ việc ở Tàng Thư Các khi ấy vì tự bảo vệ mình đã đả thương nàng một lần, thật đúng là chưa làm việc gì khác.
Vậy, nàng vì sao lại rơi xuống hoàn cảnh này đây?
Phượng Vô Tà lúc này lại lười nhác mà nhả ra một câu: “Kẻ thù của ngươi không phải ta, mà là Phượng Vô Hà.”
Phượng Vô Tâm cũng đã nghĩ tới điểm này.
Trong mắt nàng dâng lên tia tức giận ngập trời.
Nàng hận Phượng Vô Tà bá chiếm vị trí đích nữ vị, nhưng nàng hiện tại càng hận Phượng Vô Hà hơn.
Cái tiểu tiện nhân kia, thế nhưng lợi dụng nàng. Còn qua cầu rút ván, đem nàng đẩy hướng về phía vực sâu.
Phượng Vô Tà cúi xuống, đem một viên thuốc đưa đến trước mặt Phượng Vô Tâm:
“Yên tâm, đây không phải độc dược. Ngươi hiện giờ hồn lực bị huỷ bỏ, cơ hồ giống như người bình thường,ta căn bản là khinh thường việc xuống tay vơi ngươi.”
“Đây là cái gì?”
“Đây là phục hồn đan ta luyện chế được, ăn nó xong ngươi có thể khôi phục toàn bộ hồn lực bị phế đi, thậm chí làm ngươi so với lúc trước càng mạnh. Đương nhiên, có thời gian hạn chế, hồn lực của ngươi chỉ có thể khôi phục một canh giờ, lúc sau liền tiêu tán toàn bộ. Hơn nữa, phục hồn đan này sẽ sinh ra tổn hại vô cùng lớn với cơ thể ngươi, giảm một nửa tuổi thọ.
Phượng Vô Tâm gắt gao nhìn chằm chằm viên đan dược kia, hỏi:
“Phượng Vô Tà, ngươi đây là có ý gì, ngươi muốn bức ta nuốt loại dược này? Dùng nửa cái mạng của bản thân để trao đổi, ngươi cho rằng ta khờ sao?”
Phượng Vô Tà lại không thèm để ý mà đem viên dược kia phóng tới bên cạnh bàn , nhẹ nhàng cười:
“Không, ta chỉ là đem dược đặt ở nơi này, ngươi dùng hay không, đều tùy ý —— người hầu trông coi ngươi, đã bị ta đem đi, ngươi hiện tại có cơ hội chạy ra khỏi nơi này.”
Dứt lời, Phượng Vô Tà lập tức bước đi mà không dừng lại một khắc.
Chỉ nghe phía sau, Phượng Vô Tâm lạnh lùng hỏi:
“Ngươi vì sao lại muốn giúp ta? Phượng Vô Hà đang ở đâu?”
Phượng Vô Tà khóe miệng cong lên, tươi cười thanh lãnh, trong lòng biết con cá đã cắn câu, nửa câu đầu không có trả lời nàng, chỉ nói:
“Phượng Vô Hà ở võ kỹ các!”
……
Trước viện Kinh hoa,Phượng Minh Châu đang đứng đợi Phượng Vô Tà.
Phượng Vô Tà vừa đi ra khỏi viện môn kia một khắc, Phượng Minh Châu liền chạy nhanh tới hỏi:
“Nha đầu chết tiệt kia có chịu dùng loại đan dược này sao?”
Phượng Vô Tà vỗ vỗ tay Phượng Minh Châu, an ủi nàng, ôn ôn hòa hòa mà cười:
“Ngươi chỉ cần chờ xem kịch thôi, Phượng Vô Hà cái loại bạch liên hoa này, căn bản không cần chính chúng ta đối phó, giao cho Phượng Vô Tâm thì tốt rồi.”
Phượng Minh Châu lại nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Bạch liên hoa?”
Phượng Vô Tà gật gật đầu, giải thích nói:
“Đúng vậy, giống Phượng Vô Hà là loại người trước giả trang tựa như phúc hậu và vô hại, người sau lưng các nàng liền tác quái, nên gọi là bạch liên hoa!”
“Ha ha ha.” Phượng Minh Châu bị nàng chọc cười,nói: “Dễ hình dung!”
Phượng Vô Tà ở trước mặt Phượng Minh Châu cũng không cố kỵ, trực tiếp lạnh lùng hừ một tiếng:
“Giống nàng, loại này đều là bạch liên hoa, trà xanh kỹ nữ, tốt nhất thấy một cái, liền diệt một cái. Đỡ khiến người khác ghê tởm.”
Phượng Minh Châu gật gật đầu, thập phần tán đồng:
“Không sai, chúng ta Lâm thành Phượng gia cũng có một ngươi như vậy, cả ngày giả trang nhu nhược để được mọi người đồng tình, kỳ thật là ngầm mưu hại người khác, muốn tiến vào làm áp dòng chính di nương của ta, ta bị nàng khiến cho ghê tởm đến hỏng rồi.”
Phượng Minh Châu nói chuyện luôn luôn ngay thẳng, hoàn toàn không ngượng ngùng làm ra vẻ, cái này làm cho Phượng Vô Tà cảm thấy ở cùng nàng sẽ vô cùng thoải mái.
Hai người nói nói cười cười mà rời khỏi kinh hoa viên, tìm một cái đình hóng gió ngồi xuống, một bên nhàn nhã mà ăn điểm tâm, một bên tranh luận võ kỹ —— thuận tiện chờ đợi trò hay mở màn!
Hồng Anh vẫn luôn đi theo bên người các nàng.
Lục Huyền lưu tại kinh hoa viên, thám thính động tĩnh của Phượng Vô Tâm bên kia.
Qua chốc lát, Lục Huyền liền đi tới đình hóng gió, nói với Phượng Vô Tà: “Tiểu thư, kinh hoa viên bên kia, nàng đã đem dược ăn xong.”
—— thực tế lại so với trong tưởng tượng nhanh hơn một ít.
Phượng Vô Tà sau khi nghe xong liền nâng mắt lên, cùng Phượng Minh Châu nhìn nhau cười.
Quả nhiên, ước chừng lại qua non nửa canh giờ ——
Trừ bỏ ở đình hóng gió tham tập võ kỹ thì Phượng Vô Tà cùng Phượng Minh Châu hai người còn ở nhàn nhã mà cười nói.
Phượng gia lúc này rất khác thường, tất cả đều oanh động mà chạy về hướng võ kỹ đường.
Lúc này Lục Huyền lại tới bẩm báo, luôn luôn bình tĩnh như nàng thế nhưng trên mặt lúc này cũng ẩn ẩn vẻ hưng phấn:
“Tiểu thư, Phượng Vô Tâm ăn xong đan dược, sau đó đã chạy ra khỏi kinh hoa viên, lập tức đi võ kỹ các, hiện tại đang đánh nhau cùng Phượng Vô Hà ở Võ Kỹ các.Các ngươi muốn đi xem hay không? Tựa hồ náo nhiệt cực kỳ!”