Chương 47: thứ nữ chi lễ

Phượng Vô Tâm chịu đựng nhiều loại tra tấn như vậy, lúc này lại đột nhiên bị Phượng Minh Châu lạnh giọng chất vấn, không khỏi sợ tới mức run run!

Nàng ngã quỵ bên giường, miệng đau đến mức nói chuyện cũng khó khắn, thân thể không có sức lực, chỉ có thể không ngừng thở dốc —— sao lại thế này, không phải nói loại độc này chỉ cần hạ, người nọ sẽ chết sao? Vì sao lúc này lại được Phượng Vô Tà cứu rồi……

Phượng Vô Tà đỡ Phượng Minh Châu ngồi dậy: “Minh Châu tỷ tỷ, ngươi tỉnh liền tốt.”

Phượng Minh Châu nhìn Phượng Vô Tà một cái, tràn đầy cảm kích. Trong phút chốc cả hai liền hiểu được tâm tư của đối phương nhưng lại không nói ra.

Nói đến việc này Phượng Minh Châu cũng cảm thấy quái dị, nàng tuy rằng trúng hỏa tà phong độc, không thể tự khống chế hồn lực lưu động trong cơ thể mà chỉ có thể vô lực nằm trên giường,chảy máu không ngừng. Ngay cả mắt cũng không có sức mở, nhưng ý thức của nàng lại vô cùng thanh tỉnh.

Nàng chỉ là nhìn như “Bất tỉnh nhân sự” mà thôi

Từ khi Phượng Vô Tà tiến vào thi cứu giúp nàng đến bây giờ vì nàng thi cứu đến bây giờ, mỗi câu mỗi chữ nàng đều nghe. Tới khi Phượng Vô Tâm muốn hãm hại Vô Tà thì nàng thật là tức đến thiếu chút nữa là đi luôn.

Hận không thể lập tức từ trên giường ngồi dậy, vạch trần nàng lời nói. Đáng tiếc, lúc ấy cơ thể nàng bị ảnh hưởng bởi mất máu quá nhiều, thật sự bất lực.

Hiện tại liền tốt, nàng được Vô Tà cứu một mạng, cuối cùng cũng có thể vạch trần chân tướng.

“Vì sao lại thế này?” Phượng Nguyên Cực lúc này rốt cuộc cũng cau mày ra mặt: “Minh Châu, ngươi nói là Vô Tâm làm hại ngươi?”

“Đương nhiên là nàng.” Phượng Minh Châu ăn đan dược xong, thân thể đã khôi phục hơn phân nửa, lúc này nàng dựa vào thành giường, sắc mặt tuy rằng suy yếu nhưng khí chất lại vẫn như cũ đoan trang loá mắt: “Ta hôm qua đi vào cùng gia chủ, ăn xong liền cùng nhóm huynh đệ tỷ muội ở bên nhau, chưa bao giờ tiếp xúc qua đồ vật khác. Chỉ có sau bữa cơm trưa, Phượng Vô Tâm đi qua kính ta một chung rượu!”

“Một chung rượu?” Phượng Vô Tà hỏi lại.

Hỏa tà phong độc là dược tề, nếu là hoà cùng rượu để Phượng Minh Châu trực tiếp uống. Đây cũng là một loại thủ đoạn trắng trợn táo bạo.

Bởi vì loại độc này, nếu không phải gặp được Phượng Vô Tà nàng, chỉ sợ mạng của Phượng Minh Châu liền giữ không nổi.

Giữ không nổi mạng, cho dù nàng biết là ai hạ độc, hận người kia bao nhiêu, cũng chỉ có thể mang vào huyệt mộ.

Phượng Minh Châu rũ mắt nhìn chằm chằm Phượng Vô Tâm xụi lơ trên mặt đất, hơi hơi nâng cằm, lạnh lùng hừ nhẹ. Rồi sau đó đem ánh mắt chuyển hướng về phía người có thể chủ trì đại cục Phượng Nguyên Cực, tư thái thập phần cao quý ổn trọng, lại thiếu huyết sắc :

“Rượu kia ta mới nếm thử một ngụm, chỉ cảm thấy hương vị có chút quái dị, cũng không để ở trong lòng. Hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ bên trong đã sớm bị nàng hạ độc. Gia chủ! Phượng gia chúng ta tuy phân hai mạch, nhưng Minh Châu rốt cuộc cũng là con cái dòng chính Lâm thành Phượng gia, mà nay vừa mới đến, đã bị Phượng Vô Tâm mưu hại, suýt nữa bỏ mạng. Nàng dụng tâm ác độc, còn muốn giá họa lên người Vô Tà, lúc này nếu còn không nặng phạt, gia quy Phượng gia còn có ý nghĩa gì? Chẳng phải thành bài trí?”

Phượng Nguyên Cực trong lòng cũng tức giận vô cùng.

Lúc trước, Phượng Vô Tâm ở dưới mí mắt kiêu ngạo ương ngạnh khinh nhục cháu gái bảo bối của hắn —— Phượng Vô Tà, cũng thôi đi, bao nhiêu lần hắn đều niệm nàng tu luyện khắc khổ, vì vẻ vang của gia tộc, cùng các trưởng lão nuông chiều nàng.

Mà nay, nàng lại dám làm ra loại tàn hại thủ túc, đại nghịch bất đạo này, lại tha cho nàng thì còn gì là đạo lý?



“Vô Tâm! Ngươi biết sai chưa?” Phượng Nguyên Cực hỏi.

“Ta……” Phượng Vô Tâm bị khí thế của gia chủ làm chấn động, lời nói cũng không nhanh nhạy, chỉ bất lực dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Phượng Vô Hà.

Chuyện này đều là Phượng Vô Hà âm thầm dạy nàng.

Độc dược lợi hại như vậy, nàng còn chưa từng gặp qua, tất cả đều là Phượng Vô Hà cấp a!

Nhưng tại giây phút này, Phượng Vô Tâm mới giật mình phát hiện, Phượng Vô Hà lại dùng ánh mắt thương hại, thất vọng nhìn nàng, một chút cũng không cảm kích, chỉ là đau lòng vì nàng hại tỷ muội……

Phượng Vô Tâm bỗng nhiên cảm giác trời sập đất lún, trong lòng chỉ có một ý niệm —— nàng bị Phượng Vô Hà lợi dụng?

Phượng Vô Hà thế nhưng thấy chết mà không cứu? Ngay cả một câu cầu tình nói cũng không chịu nói?

Phượng Vô Tâm phía sau chợt lạnh, đột nhiên không quan tâm mà kéo góc áo Phượng Nguyên Cực, lớn tiếng kêu: “Gia chủ, ta là oan uổng! Gia gia, gia gia! Ngươi phải cứu ta a, độc dược kia không phải ta hạ, là Phượng Vô Hà! Vô Tâm không có nói sai! Phụ thân! Phụ thân ngươi mau khuyên nhủ gia gia a ——”

Dưới tình thế cấp bách, Phượng Vô Tâm không chỉ lấy lòng mà kêu Phượng Nguyên Cực một tiếng gia gia, còn trực tiếp hy vọng phụ thân nàng- Phượng Tử Nhân cứu nàng.

Phượng Tử Nhân đương nhiên luyến tiếc Phượng Vô Tâm, không muốn để nàng chịu tội. Nhưng mà hắn đã nhìn hồi lâu, hắn quá hiểu biết nữ nhi này của chính mình, từ đầu nàng luôn mồm đem việc này hướng lên người Phượng Vô Tà, hắn đã đoán được, chuyện này nhất định là bút tích của nữ nhi……

Nếu Phượng Minh Châu thật sự chết thì không sao nhưng hiện giờ nàng sống lại chính miệng lên án. Còn có hai vị gia chủ toạ trấn.…

Phượng Tử Nhân sao lại không biết, nữ nhi này của hắn, chỉ sợ giờ này ngày này liền phải phế tại đây……

Phượng Tử Nhân rũ mắt, đối với Phượng Nguyên Cực nói: “Gia chủ, Vô Tâm tuy có tội trong người, nhưng cũng may Minh Châu đại nạn không chết, chỉ cầu ngài có thể vì Vô Tâm ngày xưa vì gia tộc đem về không ít vinh quang, bỏ qua cho nàng tử tội……”

Phượng Vô Tâm vừa nghe liền nóng nảy, tiếp tục lớn tiếng biện giải: “Thật sự không phải ta! Đều là Phượng Vô Hà! Kia độc dược là Phượng Vô Hà cho ta a! Gia chủ!”

Phượng Vô Hà ở một bên nghe Phượng Vô Tâm lên án, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất, nhu thuận mà khóc, không khỏi làm người khác thương tiếc:

“Đại tỷ, không biết đến tột cùng ta đã làm chuyện gì khiến tỷ căm hận ta? Muốn đem tội danh này vu oan cho ta?!”

Nói xong, nàng liền dập đầu mấy cái, cung kính có lễ lại ủy khuất cực kỳ:

“Thỉnh gia chủ tra rõ!”

Phượng Nguyên Cực nghe được tiếng dập đầu rất lớn!

Nhìn một cái cháu gái kia của hắn cả ngày không làm chính sự, nghiên cứu hãm hại tỷ muội.

“Đủ rồi! Vô Tâm, ngươi không cần giảo biện!” Phượng Nguyên Cực bực bội mà vẫy vẫy tay: “Người đâu, truyền lệnh xuống, đại tiểu thư Phượng Vô Tâm, hãm hại đích nữ, tội ác tày trời ,mất tư cách tham gia tuyển cử. Phế bỏ hồn thuật tu vi. Đem áp tải về viện của chính mình, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép gặp người!”



Nói xong.

Phượng Vô Tâm đã bị mấy người hầu hồn thuật cao cường lôi đi.

—— một mảnh an tĩnh.

Phượng Vô Tâm đã phạm sai lầm rất lớn, vẫn không có bị xử tử.

Phượng Vô Tà biết, Phượng Nguyên Cực rốt cuộc là một lão nhân mềm lòng, Phượng Vô Tâm tuy là con vợ lẽ, nhưng trong thân thể cũng vẫn chảy huyết mạch Phượng gia, hắn không đành lòng đem nàng xử tử.

Không nói đến, Phượng Vô Tâm lên án Phượng Vô Hà cũng không có chứng cứ ——

Cho dù có chứng cứ, chỉ sợ Phượng Vô Hà cũng không phải chịu cái trừng phạt lớn gì.

Gia chủ tổng cộng cũng chỉ có hai thứ nữ, Phượng Nguyên Cực thân là gia chủ, không thể để Phượng Vô Hà cũng đi theo Phượng Vô Tâm, cùng nhau chết đi.

Lăn lộn cả ngày, người vây quanh ở Vân Thuỷ lâu rốt cuộc cũng tan.

Chỉ còn lại Phượng Vô Tà, Phượng Vô Hà, còn có Phượng Minh Châu đang dựa trên giường, ba người ——

Chuyện này từ đầu đến cuối, kỳ thật trong lòng ba người đều rõ ràng.

Phượng Vô Hà là cố ý lưu lại, nước cờ này nàng đi quá tốt, cơ bản không lưu lại cái nhược điểm gì, sắc mặt nàng tuy rằng nhàn nhạt nhưng trong lòng lại không khỏi có chút đắc ý.

Phượng Vô Tà cùng Phượng Minh Châu trong khoảng thời gian ngắn, chắc chắn là không động đến nàng.

“Muội muội không lộ chút dấu vết, thật là hảo thủ đoạn.” Phượng Minh Châu tươi cười cực kỳ xinh đẹp, không nhanh không chậm nói. Rõ ràng là một câu uy hϊếp, hẳn phải là nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, lại cố tình bị Phượng Minh Châu nói đến vô cùng ưu nhã: “Hôm nay, mạng ta không tuyệt, ngày sau, cuộc sống của ngươi khó mà an ổn.”

Phượng Vô Hà cũng cười, nàng vẫn như cũ dùng biểu tình vô tội kia, không chút hoang mang mà sửa sang lại dung nhan của bản thân, ánh mắt lại hiện lên một tia âm ngoan:

“Minh Châu tỷ tỷ nói đùa, ngươi vận khí tốt, có Vô Tà muội muội tinh thông y thuật giúp ngươi giữ mệnh. Nghĩ tới, ta địa vị thấp kém, không bằng ngươi cùng Vô Tà muội muội, sinh ra liền có huyết mạch cao quý, cho nên ta chỉ có thể tự mình nỗ lực mới được, nỗi buồn của con cái thứ tộc bọn ta, các ngươi sẽ không hiểu.”

—— Phượng Vô Hà xem như hoàn toàn xé rách mặt nạ trước mặt các nàng.

Phượng Vô Tà lạnh mặt nhìn, chỉ cảm thấy Phượng Vô Hà này, thật đúng là càng ngày càng có ý tứ!

Phượng Vô Hà tươi cười khiêm tốn, đối mặt với hai vị đích nữ, hơi hơi khom người, làm một cái thứ nữ chi lễ thập phần cung kính:

“Tỷ tỷ, muội muội, các ngươi chậm rãi nói chuyện,ta liền không quấy rầy. Dù sao quãng đời còn lại còn rất dài, ai thua ai thắng, chúng ta có thể chậm rãi mà đấu, sẽ có một ngày, có thể thấy kết quả.”