Chương 9: Nghĩ rằng cô là đồ phế vật

Chương 9: Nghĩ rằng cô là đồ phế vật

Trầm Nghiễn rũ mắt, nhìn thoáng qua Tô Tinh Thần.

Ủy khuất vừa rồi đã biến mất, cô gái trước mặt nhe răng, nở một nụ cười rực rỡ, đôi mắt đen láy lấp lánh trong như viên ngọc trai đen, thuần túy không tỳ vết.

Cô làm ấm tay anh một cách nghiêm túc, điều kỳ lạ là nhiệt độ cơ thể anh dần dần tăng lên, có tác dụng hơn cả việc dùng máy sưởi. Thực sự như những gì cô ấy nói, đúng là máy làm ấm tay di động.

Trầm Nghiễn vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, trầm ngâm một lúc, trong lòng run lên.

Anh thu tay về và đặt lại trên chân mình. Tô Tinh Thần nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh, sợ anh sẽ hối hận, vội vàng nói:

"Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không giở trò, thời gian có thể chứng minh tất cả."

Trầm Nghiễn cong môi cười, nhưng đôi mắt phượng lại một mảnh tối tăm, nhìn thẳng vào cô, giọng điệu lười biếng:

"Được, mỏi mắt mong chờ."

Tô Tinh Thần vội vàng gật đầu, sự kích động không nói nên lời, chẳng giống như đang giả vờ, nhưng lại khiến Trầm Nghiễn có chút không hiểu được cô đang nghĩ gì.

"Vậy thì.. Nếu không có chuyện gì, tôi.."

Tô Tinh Thần chỉ ra cửa và ra hiệu với anh rằng muốn đi về trước. Trầm Nghiễn thu hồi ánh mắt, chậm rãi vân vê những ngón tay còn đang áp vào nhau, khi nói mang theo vài phần ra lệnh, nhưng không hề có chút hung hăng:

"Để lại số điện thoại."

"Hả? Ờ được thôi."

Tô Tinh Thần vội vã lấy điện thoại di động ra, vệ sĩ cũng lấy điện di động ra đưa cho cô, Tô Tinh Thần vươn tay nhận lấy, nhập số điện thoại.

Suy nghĩ một hồi, cô phát hiện ra bản thân quên mất số điện thoại. Trời sinh cô không được nhạy cảm với các con sô cho lắm, nên phải mất một thời gian để hồi tưởng lại.

Trầm Nghiễn ngẩng đầu nhìn cô không nhúc nhích, trong lòng có chút mất kiên nhẫn. Tô Tinh Thần sợ anh ta lại nổi giận sẽ thật sự ném cô xuống bể cá sấu:

"Tôi.. số tôi vừa đổi, có chút quên mất, nếu không, anh cho tôi số của anh được không?"

Trầm Nghiễn liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường, nghĩ rằng cô là đồ phế vật.

Tô Tinh Thần khóc không ra nước mắt, không dám nói một lời. Được sự đồng ý của Trầm Nghiễn, vệ sĩ mới đem số điện thoại cho Tô Tinh Thần.

Một lúc sau, điện thoại di động của Trầm Nghiễn rung lên, trên đó hiển thị số điện thoại của cô. Trầm Nghiễn nhìn một cái rồi nói:

"Tô Tinh Thần, gọi điện thoại thì có thể làm được không?"

"Làm được làm được."

Vất vả lắm mới lấy được cơ hội từ anh ta, làm không được cũng phải được. Cái mạng nhỏ này của cô không thể chịu được bất kỳ tổn thương nào nữa, nếu Trầm Nghiễn thực sự là kẻ phản diện thì sao? Hơn nữa, hiện tại nhìn ra, khả năng phản diện là rất lớn!

Trầm Nghiễn hài lòng gật đầu, phất tay biểu thị cô có thể rời đi. Tô Tinh Thần giơ giơ điện thoại lên, giọng nói cũng cao lên rất nhiều, như thể đã giải quyết được một số vấn đề nghiêm trọng.

"Vậy chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào!"

Nói xong cô bỏ đi. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trầm Nghiễn cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại, di chuyển ngón tay, ghi chú một chút. Bốn ký tự lớn xuất hiện trên màn hình.

Sưởi ấm di động*

(*) 人形暖宝 - Chỗ này mình không biết dịch sao cho đúng. Vì nghĩa của 4 từ này khá là thân mật hoàn toàn trái ngược lại với mối quan hệ giữa hai người họ. Nên cái này mình tự biên.

Sau khi ghi chú xong, Trầm Nghiễn đưa điện thoại cho vệ sĩ phía sau.

Nhiệt độ trên người anh dường như bị đình trệ, không ấm áp như khi nãy Tô Tinh Thần nắm tay anh.

Mím môi, Trầm Nghiễn nhìn xuống tay mình. Cảm giác mềm mại dường như vẫn còn tồn tại trong lòng bàn tay, nắm chặt đôi tay trống rỗng lại, sau đó thả ra, khóe môi nhướng lên, giọng nói