Chương 8: Đừng đùa giỡn với tôi như một thằng ngốc

Chương 8: Đừng đùa giỡn với tôi như một thằng ngốc

Tay của Trầm Nghiễn lạnh như ngâm trong nước lúc mùa đông, bất ngờ chạm vào da cô, khiến cô không nhịn được rùng mình một cái. Trầm nghiễn cúi đầu nhìn cô với nụ cười trên môi, nhưng đôi mắt lại lộ vẻ hung tợn, giống như con sói trên đồng vắng gặm được con mồi vậy.

"Tô Tinh Thần, đừng đùa giỡn với tôi như một thằng ngốc, tâm tư của cô, tôi đã quá rõ."

Tô Tinh Thần nhìn nam nhân trước mặt mình, trong lòng cảm thấy ủy khuất. Cô không hiểu vì sao lại xuyên vào thế giới này, xuất hiện ở một nơi lạ lẫm, còn phải nghĩ cách bảo vệ mạng sống, cố gắng hết sức để bản thân không bị vạch trần. Thật muốn bỏ cuộc, mệt chết đi được, Tô Tinh Thần ngồi xổm xuống đất, gương mặt đã không còn vẻ tươi cười như trước, đôi mắt to tròn đã bắt đầu ngấn nước, đôi môi mím chặt, buộc phải ngẩng đầu lên nhìn Trầm Nghiễn, mắt đỏ hoe, giọng nói mang theo chút nức nở khiến người khác phải sinh lòng thương xót.

"Tôi không hề đùa giỡn với anh, cũng không hề có tâm tư gì."

"Tôi thật lòng muốn giúp đỡ hai người, hơn nữa, tôi biết anh kỳ thực rất lợi hại, chỉ vì lí do thân thể không khỏe, nếu không anh nhất định sẽ là một kẻ tai to mặt lớn như lão gia của Trầm gia."

Đôi mắt của Trầm Nghiễn lóe lên tia kinh ngạc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sắp khóc, sắc mặt anh tối sầm lại.

Hơn nữa, nhiệt độ thân thể hắn tựa hồ như nóng lên, dường như được rót một loại nguyên khí vào người. Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là do Tô Tinh Thần?

Trầm Nghiễn không nói lời nào, chỉ là nhìn cô chằm chằm, sắc mặt thận trọng, đôi mắt phượng sâu không thấy đáy, chẳng khác nào tảng đá lạnh.

Tô Tinh Thần lo lắng không thôi, cắn chặt khóe môi, chậm rãi vươn tay ra, nắm lấy ống tay áo của anh, yếu ớt lắc lắc vài cái, giống như một con vật nuôi làm nũng với chủ. Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng như nhỏ giọt, từ từ thấm vào lòng người:

"Anh tin tôi một lần thôi, chỉ cần một lần, tôi sẽ cho anh xem."

Vừa nói, cô vừa thoáng liếc sang con cá sấu đằng kia, sợ hãi nhắm mắt lạ i, hít hít mũi nhìn Trầm Nghiễn, khóc càng dữ dội hơn.

"Đừng như vậy mà, con cá sấu đó thực sự rất đáng sợ."

Trầm Nghiễn liếc nhìn con cá sấu cách đó không xa, ánh mắt thu lại đặt ở trên mặt cô. Tất cả cảm xúc đều được anh kiểm soát rất tốt, Tô Tinh Thần không nhìn ra được gì, cũng không biết anh đang nghĩ gì nên chỉ có thể im lặng chờ anh nói, im l ặng trong đau khổ.

Trầm Nghiễn đột nhiên cong môi mỉm cười, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một mùi hương nhàn nhạt lưu lại trên mũi, rất thơm.

Tô Tinh Thân không dám chớp mắt, nhìn Trầm Nghiễn đang từ từ tiến lại g ần mình, khuôn mặt vốn dĩ rất thanh tú, đường nét trên khuôn mặt giống nh ư tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo, như đao tước phủ tạc vậy, nhất là khi anh ấy ở khoảng cách gần như thế.

Việc này làm cho Tô Tinh Thần luôn thích chiếm lợi thế đỏ mặt, như thể đang bị nướng trên lò hơi vậy.

"Cô đã thề non hẹn ước như thế thì tôi sẽ cho cô một cơ hội."

Trong mắt Tô Tinh thần hiện lên sự vui mừng, cô nhanh chóng gật đầu, thậm chí còn quên cả sợ hãi, nhận thấy tay anh rất lạnh, nóng lòng muốn lấy lòng anh ta, vì vậy cô không khỏi đưa tay ra nắm lấy tay anh.

"Thấy tay anh lạnh như vậy, tôi có thể miễn phí làm ấm tay của anh, thân thể tôi vốn thể nhiệt, đây là lần đầu tiên tôi sử dụng, chỉ cần anh cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ phát huy nhiều công dụng hơn nữa."

Trầm Nghiễn không biết rằng cô sẽ đột nhiên nắm tay mình. Đôi bàn tay mềm mại không xương đặt vào lòng bàn tay anh, hai bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn, có mùi thơm của cây bông vải.