Chương 7: Thú nuôi của anh chắc không thích tôi đâu
"Bản thân không muốn thành góa phụ nên để chị gái thay thế mình?"
Tô Tinh Thần: "..."
Người đàn ông này cũng đâu cần đem khuyết điểm của người khác ra nói như thế.
"Tôi nói câu nói đó thật không đúng, tôi thật lòng muốn giúp đỡ hai người, có tình cảm sẽ đưa đến hôn nhân, tôi thích nhất là làm việc tốt."
Tô Tinh Thần nháy mắt một cái, hơi khom người nhìn Trầm Nghiễn, gương mặt như người vô tội, cố gắng làm ra vẻ chân thành.
Trầm Nghiễn không nói chuyện, đứng dậy từ xe lăn, vệ sĩ tiến đến đỡ anh ta. Tô Tinh Thần theo bản năng vươn tay muốn giúp, lại sợ anh ta chặt đứt tay mình, âm thầm thu về.
Trầm Nghiễn thu hết cử động nhỏ của cô, đáy mắt lộ ra vẻ châm chọc, anh cho rằng Tô Tinh Thần khinh thường mình, không bằng lòng khi đến gần người bệnh tật như anh. Ở Kinh Đô này, chuyện đó cũng không còn là bí mật gì nữa. Cô nhìn Trầm Nghiễn đang cầm lưới đánh cá loại nhỏ, bên trong là những con cá con, bước đến ao thủy tinh to lớn kia.
Tô Tinh Thần ngửa cổ nhìn, Trầm Nghiễn đem những con cá con ấy ném vào trong bể, một thứ gì đó khổng lồ dần xuất hiện, khiến cho bể thủy tinh gợn lên sóng nước.
Khi Tô Tinh Thần thấy được con vật bên trong, hoảng sợ lùi lại hai bước. Có ai nói cho cô biết vì sao cá sấu lại xuất hiện ở đây không? Con cá sấu to lớn, miệng mở to đem những con cá bé nhỏ đó nuốt vào trong bụng.
Tô Tinh Thần sợ đến run chân, dựa vào chiếc xe lăn mới đứng được, cố ép bản thân trấn tĩnh.
Thật muốn khóc quá đi.
Người bình thường ai lại đi nuôi cá sấu chứ? Trầm Nghiễn tên biếи ŧɦái này huhuhu, bộ dáng bên ngoài và bên trong đúng là khác biệt rõ ràng mà.
Trầm Nghiễn quay đầu nhìn cô, thấy bộ dáng cả người mềm nhũn của cô, khóe môi nhếch lên, trên mặt hiện lên vài phần sung sướиɠ, giọng nói bình thản, ngữ điệu lên xuống không nhanh không chậm.
"Tô tiểu thư sao không chào hỏi với thú nuôi của tôi?"
Tô Tinh Thần miễn cưỡng gượng cười, khóe môi mấp mấy, vội vã xua tay
"Không.. không được, tôi nghĩ thú nuôi của anh chắc sẽ không thích tôi đâu."
Ngay cả bước đi cô cũng không dám, chào hỏi cái gì? Tự tìm chỗ chết chắc?
Trầm Nghiễn quay đầu nhìn thú nuôi của mình, giơ tay gõ lên tấm kính một cái, thanh âm lười nhác, chẳng buồn đếm xỉa tới.
"Nike, xem ra Tô tiểu thư không thích ngươi lắm."
Cá sấu dường như nghe hiểu được, từ dưới nước trồi lên, hai mắt trợn trắng, giống như đang nhìn cô. Tô Tinh Thần vội giơ tay lên vẫy vẫy.
"Không có không có, Nike.. Rất đáng yêu.. Đem cá sấu làm thú nuôi.. Thực sự là.. Không cùng đẳng cấp với người khác.."
Cô nói đứt quãng và ngập ngừng, nghe không đáng tin chút nào.
Trầm Nghiễn chậm rãi đi đến chiếc xe lăn rồi ngồi xuống, Tô Tinh Thần không dám nhìn cá sấu nữa, chỉ nhìn Trầm Nghiễn với vẻ mặt sợ hãi.
"Tô tiểu thư."
"Ừ, hả?"
Trầm Nghiễn nhìn về hướng cá sấu, giọng điệu hết sức thoải mái như cuộc trò chuyện bình thường.
"Mấy con cá nhỏ đấy sao thỏa mãn được Nike, nó thích nhất là thịt tươi, chính là.." Dừng một chút, ánh mắt Trầm Nghiễn liếc tới Tô Tinh Thần, khiến toàn thân cô tóc gáy đều dựng lên hết, chợt nghe anh ta nói tiếp.
"Tô tiểu thư mềm mại, được nuông chiều từ bé đến thế, đúng là kiểu Nike thích nhất."