Chương 5: Đúng là một mỹ nhân

Chương 5: Đúng là một mỹ nhân

Hai người phụ nữ với bộ sườn xám đỏ bước tới. Vật phẩm đầu tiên chính là bức tranh "Sơn đạo tùng thanh" của Đường Bá Hổ. Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một khối minh thanh được lưu truyền từ đời nhà Minh đến đời nhà Thanh.

Mọi người phía dưới xôn xao, trong mắt hiện lên tia sáng chẳng khác gì sói nhìn thấy thịt. Hai vật phẩm này vô cùng có giá trị, không nghĩ tới Trầm Nghiễn lại ra tay lớn như vậy. Trầm Nghiễn nhìn đại sảnh đang nghị luận ầm ĩ, cong môi cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng cất lên

"Xin thứ lỗi, thân thể tôi có chút không thoải mái, việc còn lại sẽ do em trai tôi phụ trách, nhất định dốc lòng giải đáp tất cả mọi thắc mắc của mọi người. Hi vọng mọi người có một đêm vui vẻ."

Vừa nói xong, anh ấy khẽ cúi đầu biểu hiện sự áy náy, sau đó được vệ sĩ đỡ lên xe lăn và rời đi. Tô Tinh Thần thấy anh rời đi, lập tức đuổi theo, nhưng hai người bạn của nguyên chủ lại không muốn điều đó, không ngừng truy hỏi cô.

"Tinh Thần, cô làm sao vậy? Tự nhiên lại đi giúp Tô Hà làm gì?"

"Đúng vậy, dáng vẻ bạch liên hoa kia nhìn không ưa nổi."

Tô Tinh Thần không giải thích gì, vỗ vai bọn họ, gấp gáp nói

"Chuyện này nói sau đi, tôi có việc rồi, đi trước đây."

Dứt lời, cô đuổi theo Trầm Nghiễn. Lúc ở hành lang, cô thấy Tô Hà cũng đuổi theo giống cô, đang cùng Trầm Nghiễn nói chuyện với nhau.

Trên người cô ta vẫn khoác áo của Trầm Nghiễn, đứng trước mặt một người đàn ông điềm đạm nho nhã, biểu cảm có chút ngại ngùng. Cô ta vươn tay ra có ý định chào hỏi, thanh âm nhỏ nhẹ, mang theo âm điệu Giang Nam ôn hòa và mềm mại

"Xin chào Trầm tiên sinh, tôi là Tô Hà."

Trầm Nghiễn rũ mắt, tay của cô gái vừa xinh đẹp lại vừa sạch sẽ, móng tay cũng cân xứng. Trầm Nghiễn không có hành động đáp lại, ngước mắt nhìn Tô Hà, môi mỏng nhếch lên, trong mắt mang theo vài phần suy tư có chút xa cách.

"Tô Hà? Ngươi là tiểu thư Tô gia?"

Tô Hà lúng túng đưa tay về, gật đầu đáp, tựa hồ có chút thẹn thùng kéo lấy áo choàng. Trầm Nghiễn cười khẽ, khuôn mặt thanh tú càng thêm mê người, nụ cười như được thêu hoa dệt vải, đôi mắt phượng long lanh khiến người khác đắm chìm.

Tô Hà muốn giương mắt lên nhìn anh, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, ánh mắt mơ hồ.

Giọng nói Trầm Nghiễn vang lên, pha lẫn theo đó là bộ dáng thờ ơ, từng chữ từng chữ trong miệng cất lên dường như mang theo chút dụ hoặc, khiến trong lòng ngưa ngứa.

"Đúng là một mỹ nhân."

Nghe anh ấy khen, lỗ tai của Tô Hà chuyển đỏ, mặt cũng theo đó mà nóng lên, cúi đầu, giọng như muỗi kêu: "Cám ơn."

"Tôi còn có việc, không thể cùng Tô tiểu thư trò chuyện được."

Thấy Trầm Nghiễn phải rời đi, Tô Hà vội vã mở miệng: "Chờ một chút."

Trầm Nghiễn nghiêng đầu, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống đường cong trên gương mặt, có chút rực rỡ và thanh nhã.

Tô Hà bị người đàn ông làm cho đỏ mặt, cắn cắn môi, sờ chiếc áo choàng trên người, nhẹ giọng nói: "Chiếc áo này, làm thế nào để trả lại cho anh?"

Trầm Nghiễn thu hồi ánh mắt, giọng nói vang lên không chút cảm xúc: "Vứt đi."

Nhìn Trầm Nghiễn chuẩn bị rời đi, Tô Tinh Thần vội vàng chạy theo. Tô Hà đứng tại chỗ, Tô Tinh Thần đứng trước mặt cô ta, không khỏi áy náy, lễ phép mở miệng hỏi một câu

"Không bằng chị về nhà thay đồ trước đi."

Tô Hà quay đầu nhìn Tô Tinh Thần, trên mặt và ánh mắt đều mang vẻ lên án, tuy rằng nhu nhược, thế nhưng khi chiến đấu cũng không thua gì.

"Em gái, em rốt cuộc muốn làm gì vậy? Em khi dễ và cướp đoạt mọi thứ của chị đều chưa đủ hay sao? Bây giờ còn làm chị mất mặt trước mặt đám đông như vậy? Em hài lòng chưa?"