Chương 4: Nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta kìa

Chương 4: Nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta kìa

Tô Tinh Thần chớp mắt, đó không phải là chị gái Tô Hà sao.

Cô ấy ở nhà cũng không được yêu thích mấy. Tô Hà có tính tình dịu dàng, biết cách đối nhân xử thế, thích mặc đồ màu trắng, lớn lên lại càng yếu đuối mỏng manh, cô ấy có khuôn mặt đúng kiểu mối tình đầu. Ở trong truyện, chính là một Mary Sue chính hiệu.

Thế nhưng, cô và Tô Hà là chị em cùng cha khác mẹ, Tô Hà không biết nịnh nọt, điều đó khiến cho Đỗ Tuệ Linh càng ghét bỏ cô ta hơn, Tô Tinh Thần thì ngược lại, miệng vừa ngọt ngào lại còn biết làm nũng.

Với lại Tô Hà đến Tô gia khi mẹ cô ta vừa qua đời, lúc đó cô ấy mười lăm tuổi. Tô Kiến Thiết cùng Tô Hà chẳng ưa gì nhau, nhờ Đỗ Tuệ Linh và "Tô Tinh Thần" đổ thêm dầu vào lửa, mối quan hệ giữa hai người họ càng có hiềm khích sâu hơn.

Chờ một chút, nếu cô nhớ không lầm, hình như vụ lễ phục này là do "Tô Tinh Thần" chỉ điểm.

Tô Tinh Thần chán nản cắn môi, chỉ lo lấy lòng Trầm Nghiễn mà quên mất cốt truyện. Đang nghĩ ngợi, hai người bạn của "cô" đi đến bên cạnh, chọt vào cánh tay của cô và thì thầm: "Thế nào? Chúng tôi làm không tệ nhỉ?"

"Nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta kìa."

Tô Tinh Thần nghe vậy liền muốn độn thổ, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Trầm Nghiễn. Anh ấy hơi nghiêng đầu, tựa như nghe được bọn họ nói chuyện vậy.

Nhìn sang Tô Tinh Thần, anh bật cười một tiếng, hơi nghiêng đầu rồi nhìn về phía Tô Hà.

Tô Tinh Thần hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống, một giây trước vừa mới xin lỗi và giải thích xong, một giây sau liền bị bắt gặp làm chuyện xấu.

Trầm Nghiễn kéo áo choàng từ đùi mình xuống ném cho Tô Hà, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc

"Mặc vào."

Tô Tinh Thần nhìn động tác của anh, chợt nhớ đến lần đầu gặp nhau giữa bọn họ, chính từ lần này, hai người họ liên hệ với nhau nhiều hơn, sau đó bắt đầu có mối liên kết, dần dần bắt đầu có tình cảm rồi tiến đến yêu đương.

Mắt cô sáng lên, định tìm cớ để giải thích những gì "bản thân" đã làm trước đó, do dự một hồi đi đến Trầm Nghiễn.

Nếu như bây giờ cô đối tốt với Trầm Nghiễn và Tô Hà, hai người bọn họ sẽ không tính toán đến việc trước đây "cô" đã làm rồi tha mạng cho cô phải không?

Huống hồ nam nữ chính sẽ ở chung một chỗ, sau khi cốt truyện kết thúc, cô có thể trở về hay không?

Nghĩ như thế, Tô Tinh Thần vội vàng đi đến, đỡ Tô Hà từ dưới đất lên, ân cần hỏi thăm: "Chị không sao chứ?"

Tô Hà ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt ươn ướt mờ mịt, ủy khuất cắn môi.

Tô Tinh Thần có chút không dám nhìn vào đôi mắt ấy, tuy là không phải mình làm, nhưng ai bảo hiện tại cô là Tô Tinh Thần chứ?

Ánh mắt sâu thẳm của Trầm Nghiễn lướt qua người Tô Tinh Thần, không ai biết rằng anh ta đang nghĩ gì. Tô Tinh Thần ngước mắt lên, chiếc xe lăn đã được đẩy lên trước sân khấu. Anh ta đứng lên, vệ sĩ bên cạnh vội vã đỡ dậy.

Trầm Nghiễn tối nay mặc một bộ âu phục màu đen, quấn lấy thân hình cao gầy, khí chất tao nhã nhẹ nhàng, thỉnh thoảng anh ta cúi đầu ho vài tiếng, bộ dạng yếu ớt, ở trong mắt người khác toàn vẻ đầy thương cảm.

Trầm Nghiễn đứng trước microphone, giơ tay ra hiệu, vệ sĩ liền lui lại đứng cách đó không ca. Nhìn đám người phía dưới, Trầm Nghiễn nâng cong môi, từ trong ra ngoài toát ra khí chất dịu dàng và khiêm tốn, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa yếu ớt truyền đến tai mọi người.

"Rất cám ơn mọi người có thể đến chung vui, vì buổi từ thiện tối nay do Trầm gia tổ chức, thế nên sẽ do chính Trầm gia mở màn."