Chương 3: Chẳng lẽ mỗi ngày đầu đều bị đập hỏng sao?
Mấy phu nhân lộn xộn kia ngấm ngầm bỏ chạy không còn một mống.
Sau khi Tô Tinh Thần xây dựng tâm lý trong lòng, chậm rãi quay đầu lại nhìn Trầm Nghiễn.
Trầm Nghiễn ngồi ở xe lăn, rõ ràng là mùa hè, hắn mặc bộ tây trang chưa đủ, còn khoác thêm áo khoác ngoài màu nâu, trên đùi phủ lên chiếc chăn mỏng.
Tô Tinh Thần cắn môi, giương mắt nhìn vẻ mặt của người đàn ông. Đột nhiên, đôi mắt hiện lên vẻ kinh diễm. Anh ta so với trong truyện đẹp hơn rất nhiều. Khuôn mặt trái xoan cân đối, hơi ngước lên nhìn Tô Tinh Thần, lộ ra chiếc cằm thẳng tắp và chiếc cổ thon dài, hầu kết chuyển động lên xuống gợi lên sự hấp dẫn chết người.
Tóc của Trầm Nghiễn có màu đen nhánh, tóc mái trên trán hơi dài, uốn thành hai vòng cung từ hai bên, lộ ra phần trán bằng phẳng ở giữa. Nhìn xuống một chút thì thấy được đôi mắt xếch ẩn hiện sóng nước, đuôi mắt cong nhẹ, chiếc mũi cao ráo, đôi môi mỏng nhếch lên thành hình vòng cung khiến anh ấy nhìn trông rất giống một người hòa đồng.
Tô Tinh Thần nhìn đến ngốc, rồi lại có chút sợ hãi, dưới lớp vẻ bên ngoài đẹp đẽ như thế chính là một ác ma. Nhưng cũng kỳ lạ thật, khí lực trên người của anh ta rất yếu. Tinh thần và năng lượng của một người có thể thấy được rõ ràng thông qua khí lực, ngay cả tuổi thọ cũng vậy. Nói cách khác, thân thể anh ta thật sự yếu ớt, nhưng cảnh tượng cô gặp ác mộng thì sao?
Không được, điều quan trọng bây giờ là phải bảo toàn mạng sống.
Tô Tinh Thần trấn tĩnh tâm trí, ngước mắt nhìn Trầm Nghiễn, thấy anh ấy ăn mặc như thế ngồi trên xe lăn, cô cảm thấy thương cảm và đồng tình.
Trầm Nghiễn được vệ sĩ đẩy qua, Tô Tinh Thần bước đến hai bước, đứng trước xe lăn, bất an nắm chặt váy, giọng nói nhẹ nhàng, mơ hồ mang theo chút sợ hãi.
"Ngày hôm qua đầu tôi bị đập hỏng nên ăn nói xằng bậy, chứ không phải cố ý mắng anh đâu."
Trầm Nghiễn nhướng mắt, khóe môi trào phúng rõ ràng, giọng nói trầm bổng, âm thanh nghe rất mềm mại êm tai.
"Tô tiểu thư xằng bậy cũng không phải ngày một ngày hai, chẳng lẽ mỗi ngày đầu đều bị đập hỏng sao?"
Tô Tinh Thần: "..."
Thật sự một chút mặt mũi cũng không cho.
"Tôi có thể giải thích, đây đều là hiểu lầm, anh có muốn nghe tôi giải thích không?"
Nhìn thấy vệ sĩ đẩy xe lăn đi về phía trước, Tô Tinh Thần một lần nữa đuổi theo, thận trọng mở miệng
Chiếc xe vẫn chưa dừng lại, giọng nói mang dáng vẻ không thèm đếm xỉa tới của Trầm Nghiễn cất lên trong màn đêm, lộ ra vẻ lạnh lùng như muốn hòa tan khí trời khô nóng vậy.
"Tô tiểu thư có ý với em trai của tôi, tôi không ý kiến, chỉ cần Tô tiểu thư sau này đừng chỉ tay vào mặt tôi, trả lại cho tôi sự yên tĩnh, thế thì tôi sẽ rất cảm kích."
Tô Tinh Thần không nói được gì, đứng sững tại chỗ mà oán trách nữ phụ trong truyện.
"Trầm Nghiễn.."
Hít một hơi sâu, Tô Tinh Thần lấy dũng khí đuổi theo lần hai, vừa định mở miệng, trong đại sảnh đã náo loạn.
Bọn họ tập trung ở phía sau đại sảnh chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Trầm Nghiễn vung tay lên, ngoắc một cái, xe lăn tiếp tục đi về phía trước, Tô Tinh Thần cũng chạy theo.
Đi đến đám đông, Tô Tinh Thần và Trầm Nghiễn đều đứng ở hàng thứ nhất mới thấy được chuyện gì đang xảy ra.
Ở giữa đại sảnh, một cô gái mặc lễ phục trắng tinh đang ngồi khụy xổm trên đất, thế nhưng điều đáng nói là bộ lễ phục ấy đã bị xé rách, cô ấy cúi đầu che trước ngực mình, bất an nhìn xung quanh, cố nén nước mắt vào lòng.