"Nhanh nhanh nhanh, mau lái xe, trong vòng ba mươi phút phải về đến nhà."
"Vâng thưa tiểu thư."
Tài xếđi vòng qua tay lái rồi bước lên xe, chuyển hướng đi về nhà. Tô Tinh Thần ngồi phía sau suy nghĩ xem nên lấy lí do gì thuyết phục Trầm Nghiễn đừng đính hôn nữa.
Nhưng Trầm Nghiễn cứng đầu như vậy, anh ta nhất định sẽ không nghe lời c ô. Tô tinh Thần suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được giải pháp cụ t hể, Trầm Nghiễn đã rời biệt thự lên xe, điện thoại trong túi liền rung lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, là Tần Luật.
"Này."
Giọng nói của Tần Luật vang lên, điềm tĩnh ôn hòa.
"Quyết định đính hôn với Tô Tinh thần?"
"Ừ."
"Nếu người ngoài biết chuyện, cậu sẽ nguy hiểm hơn một chút."
Thẩm Nghiêm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời nắng nóng không chút gió, bên ngoài không có người đi đường, ngay cả lá cây cũng như đứng yên.
Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, ánh mắt Trầm Nghiễn không có một chút sinh khí. Nghĩ đến lúc hai ngày trước ôm Tô Tinh Thần, sinh khí cùng nhiệt độ cơ thể tăng nhanh không ngừng tràn vào trong người, ánh mắt Trầm Nghiễn càng thêm u ám, hòa thành một màu u ám.
"Ngay cả khi cậu biết Tô Tinh Thần cũng không phải dạng vừa gì."
Dừng một chút, ánh mắt Trầm Nghiễn đột nhiên hiện lên sát ý, giọng điệu cũng bắt đầu trở nên có chút dữ tợn.
"Nếu cô ta thực sự suy nghĩ không phù hợp, cuộc sống của cô ta sẽ chấm dứt."
Tần Lộ biết Trầm Nghiễn một khi đã quyết định cái gì, không ai có thể thuyết phục anh ta thay đổi, vì thế anh cũng chỉ biết ủng hộ.
(Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy đọc tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)Nếu Tô Tinh Thần tay chân không sạch sẽ, anh sẽ giải quyế t mà không cần Trầm Nghiễn hành động.
"Có muốn tôi đi theo không?"
"Không cần, tôi đã tính toán hết rồi."
"Ừm, có việc thì gọi."
Trầm Nghiễn đáp ứng, cúp điện thoại, vuốt vuốt ngón tay cái, khóe môi nhếch nhẹ. Vì Tô Tinh Thần quá đặc biệt nên anh luôn phải tìm cách giải quyết. Về phần cô, cho Tô Tinh Thần cả trăm lá gan, cô ta cũng không dám lật ngược sóng.
Lúc này, Tô Tinh Thần, người bị Trầm Nghiễn đánh giá thấp, đã bị chặn lạ i giữa chừng. Trước mặt có một đoàn người, đám người vây quanh đông đúc, nước chảy cũng không lọt được, nhiều ô tô cũng bị chặn trên đường.
"Tiểu thư, phía trước hình như có tai nạn."
"Chú cứ ở trong xe, để con đi xuống xem một chút."
Không đợi tài xế xuống xe mở cửa cho cô, Tô Tinh Thần đã vội vàng bước x uống xe và chạy về phía trước.
Giữa đường là một ông lão đang nằm ôm ngực đau đớn, mặt mày tái mét, miệng há hốc, khó thở, chắc là bị hen suyễn.
Tô Tinh Thần vội vàng chen vào từ trong đám người, đỡ ông lão ngồi thẳng dậy, xua tay về phía đám đông xung quanh, cao gi ọng nói:
"Mọi người tản ra chút, ông lão này này cần một chút không khí."
Khi mọi người nghe thấy lời nói của cô ấy, họ nhanh chóng nhường ra một lối đi, giúp ông lão thở phào nhẹ nhõm.
"Ông ơi, ông có thuốc gì không?"
Bệnh nhân hen suyễn nên mang theo thuốc, giá trị công đức của ông lão này rất cao, có lẽ đã làm rất nhiều việc tốt.
Ông lão xua tay, không nói được lời nào. Khi người lái xe nhìn thấy Tô Tinh Thần đỡ ông lão dậy, vội xuống xe c hạy nhanh đến chỗ hai người họ giúp đỡ ông lão.
"Tiểu thư."
"Chú Vương, đỡ ông lão lên xe đưa đi bệnh viện."
Khi tài xế Vương nghe thấy ý định của Tô Tinh Thần, chú hơi sững sờ một l úc, Tô Tinh Thần nhìn chú Vương không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn lên, thúc giục: "Chú Vương."