Hệ thống nói: “Xem ra nhân vật mục tiêu xác thật ý chí sắt đá, có lẽ vì không có bạn cùng trang lứa nên không có sự đồng tình. Hắn đối với mọi vật đều thờ ơ. Tất cả sự vật, sự việc muốn cùng hắn thân cận đều mang tâm lý chán ghét, trách không được sau khi lớn lên ích kỷ, cố chấp lại cực đoan như vậy.”
Nó là hệ thống không có tình cảm nhưng nhìn thấy Dư Hạ mang hình dạng sinh vật đáng yêu nhuyễn manh lại không có tính công kích đều nhịn không được ăn nói nhỏ nhẹ mà đối với Kỳ Diễn lại không có chút tác dụng nào. Hệ thống làm người đứng xem, khả năng cảm thấy Dư Hạ quá mức hoạt bát dính người. Nhưng nếu đổi lại thành Dư Hạ dùng bộ dạng chó nhỏ đáng yêu như vật đối xử với nó. Một con vật nhỏ trong ánh mắt chỉ chứa một mình nó, nhất định nó sẽ chịu không nổi. Ít nhất sẽ không xuống tay đối với một sinh vật đáng yêu vô tội .
Kỳ Diễn đi rồi nhân vật mục tiêu không thấy, Dư Hạ có diễn tiếp cũng không có ý nghĩa. Nhe răng trợn mắt mà dùng móng vuốt xoa xoa nơi bị hắn đá đến sinh đau.
Một đá này của Kỳ Diễn có thể nói là vừa chính xác vừa tàn nhẫn, Dư Hạ đều hoài nghi nơi bị đá có phải hay không ứ máu.
Một lần bị ném, một lần bị đá, kỳ thật Dư Hạ có chút tức giận. Chẳng qua nghĩ đến chính mình làm nhiệm vụ là vì mạng sống, tức giận cũng đã giảm xuống đi ba phần. Cậu còn rảnh rỗi nghĩ, không biết lần gặp mặt tiếp theo, tên Kỳ Diễn kia sẽ đối xử với cậu như thế nào.
Kỳ thật Dư Hạ rất muốn làm theo cách trái ngược, nhưng cậu vẫn tiếc mạng nhỏ không dám làm vậy.
Hệ thống đưa ra nhiệm vụ là cảm hóa Kỳ Diễn, giảm xuống Kỳ Diễn giá trị tuyệt vọng. Mà không phải chọc giận Kỳ Diễn, sớm ngày tìm đường chết.
Buổi tối Kỳ Diễn hết tiết tự học buổi tối đi về nhà, lại phát hiện ra con chó con hồi sáng.
Đây là lần thứ ba.
Đây là chó con phảng phất nhận định hắn. Nhìn thấy hắn liền rung đùi đắc ý, hoàn toàn quên buổi sáng bị hắn đá một chân, ngây ngốc lại muốn đi lên thân cận.
Kỳ Diễn cúi đầu, “Lại qua đây lần nữa, ta đối với ngươi liền không còn ôn nhu như buổi sáng nữa.”
Chó con có lẽ là xem hiểu trong mắt hắn không kiên nhẫn cùng uy hϊếp, bước chân đột nhiên dừng lại. Hai chân sau ngồi xỗm xuống, chân trước đứng thẳng, đáng thương nức nở hai tiếng.
Kỳ Diễn cười lạnh một tiếng.
Chó con lại nhân lúc hắn cười lạnh một tiếng, thử một chút mà hướng theo hắn phương hướng bò tới. Còn cẩn thận dè dặt ngẩng đầu xem hắn sắc mặt. Nỗ lực tươi cười một cái lấy lòng hắn, ô ô hai tiếng, lại cúi đầu nỗ lực một chút cọ xát lại đây. Đầu nhỏ dựa vào trên cẳng chân hắn, nức nở một tiếng.
Kỳ Diễn mặt không biểu tình mà nhìn chó con, vừa định giơ chân đá văng cậu, liền nghe thấy một giọng của nữ nhân nói chuyện.
Mà lúc này Dư Hạ đứng lên, ở bên chân hắn chạy tới chạy lui.
Một cái non nớt âm thanh, “Nha! Mẹ ơi! Chó con!”
Dư Hạ nâng lên mí mắt liền nhìn thấy, này không phải hai mẹ con buổi sáng sao?
Bé gái ngẩng đầu nhìn Kỳ Diễn cười nói: “ Anh trai, em có thể sờ sờ nó sao?”
Kỳ Diễn nhìn nàng một cái không nói gì, mẹ bé gái cười nói: “Đây là chó của nhà cậu sao? Thật đáng yêu, bao lớn rồi?”
“Không biết.” Kỳ Diễn bỏ ánh mắt qua một bên, “Không phải của ta, không biết là chó nhà ai đi lạc.” Dứt lời dùng chân đem Dư Hạ đẩy sang một bên, xoay người tiến vào tòa nhà.
Mẹ bé gái kinh ngạc mà nhìn nhìn chó con.
Dư Hạ ở phía sau hắn kêu vài tiếng, Kỳ Diễn đều không có quay đầu lại.
“Thật tốt quá.” Bé gái cao hứng vỗ tay nói: “Mụ mụ, chúng ta đem chó con ôm trở về nuôi đi, nó rất đáng yêu, bảo bảo thích nó.”
Kỳ Diễn dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Hai mẹ con ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chó con, bé gái cao hứng mà duỗi tay muốn đi chạm vào nó.
Kỳ Diễn hờ hững nhìn thoáng qua, không dừng lại lâu lắm, thân ảnh biến mất ở chỗ rẽ.
Dư Hạ lui về phía sau vài bước, né tránh bàn tay bé gái.
Mẹ bé gái có chút chần chờ. Nàng cùng chồng còn phải đi làm, bình thường chăm sóc con gái hai người đều luống cuống tay chân, giờ lại muốn thêm một con vật nuôi. Nhưng giờ xem lại con chó này còn quá nhỏ, cũng chưa cai sữa đi. Tuy rằng nhìn diện mạo không tồi, chính là……
Chồng nàng sẽ không đồng ý.
Bé gái dỗ dành nói: “Bé ngoan, lại đây với chị nào, chị sẽ chăm sóc cho em, em cùng chị về nhà được không nào ~”
Đương nhiên là không rồi.
Dư Hạ dở khóc dở cười, thật là cùng nàng trở về liền không biết là ai chiếu cố ai đâu.
Mẹ bé gái nhẹ giọng dỗ dành nàng, nói nàng chính mình vẫn là trẻ con đâu, không có cách nào chăm sóc chó con. Bằng không chờ nàng lại lớn lên một chút, lại cùng nhau nuôi.
Bé gái không muốn, nháy mắt liền muốn khóc.
Dư Hạ lập tức xoay người, nhấn chân chạy trốn.
Mẹ bé thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Xem, chó con chạy mất, chứng minh nó không muốn cùng chúng ta về nhà. Nếu cưỡng chế mang nó trở về, nó sẽ không vui. Bảo bảo đừng khóc, nếu có người muốn đem bảo bảo mang đi, từ nay về sau sẽ được không thấy ba ba ma ma, bảo bảo có phải hay không cũng sẽ không vui? Cho nên chúng ta không thể ích kỷ như vậy, đúng hay không?”
Dư Hạ chạy cách xa các nàng, mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hôm nay vẫn là không được, thành La Mã cũng không phải một ngày xây xong, từ từ tới đi.
Cậu về tới chỗ ở của Bạch Miêu, còn không có vào nhà liền nghe được hai con mèo con meo meo gọi bậy. Để sát tai vào mới nghe được chúng nó nói cái gì.
Ngơ Ngác nói: “Ca ca ngươi đừng tức giận.”
Bạch Miêu nói: “Gã ngày mai lại dám đến tiếp, lão tử cào rách mặt gã!”
Ngơ Ngác nói: “Bằng không chúng ta dọn đi thôi, một lần nữa tìm một chỗ ở mới, ta ở nơi nào cũng không sao cả.”
Bạch Miêu tạc mao, thê lương mà meo một tiếng, “Dựa vào cái gì mà lão tử phải dọn đi? Nghĩ ta sợ gã a! Gã có bản lĩnh liền tới, không tới lão tử cũng phải đi phá hang ổ của gã! Một chút thủ đoạn nhỏ! Thật đúng là đem bổn đại gia dọa sợ a! Ta phải dẫm lên đầu gã, rồi bắt kêu ta là ông nội!”
Dư Hạ mỉm cười, “Miêu gia đây là lại muốn nhận ai làm con cháu a?”
Bạch Miêu cùng Ngơ Ngác lập tức ngồi xổm lên.
Dư Hạ lúc này mới phát hiện Bạch Miêu cùng Ngơ Ngác trên người dơ hề hề. Hai người trên người đều bị thương, Ngơ Ngác chân sau có một vòng dấu cắn. Cậu thần sắc lập tức trầm xuống dưới, nói: “Sao lại thế này?”
Dư Hạ khí thế có đủ, nhưng mà diện mạo của cậu không có lực công kích, Bạch Miêu cái đuôi vỗ vỗ mà, “Bị một con chó-vụn vặt- hoang cắn.”
Dư Hạ: “……”
Bạch Miêu lập tức giải thích nói: “Ta không phải nói ngươi a. Buổi chiều khi ta trở về, phát hiện một con chó hoang cắn Ngơ Ngác trên mặt đất kéo tới kéo lui, liền cùng nó đánh một trận. Bất quá nó cũng không chiếm tiện nghi, bị ta một móng vuốt cào ra vài đạo vết máu!”
Ngơ ngác nhỏ giọng nói: “Ca ca nói dối, con chó kia không có bị thương. Ngược lại là ca ca, bị đánh tới nằm rạp ra đất, thiếu chút nữa không đứng dậy nổi.”
“Câm miệng! Ta là do ăn không no” Bạch Miêu thẹn quá hóa giận, cái đuôi đánh vào trên vách tường bang - bang - rung động, “Ta tới một chút vết thương đều không có! Ngươi cái ngu ngốc! Ai làm ngươi nói bậy! Ngươi có tin hay không ta đem ngươi đánh tới mông nở hoa.”
Dư Hạ liếc mắt nhìn Bạch Miêu một cái.
Bạch Miêu lại không nhìn cậu, ngưỡng đầu vẻ mặt chột dạ.
Dư Hạ đối với Ngơ Ngác nhẹ giọng nói: “Ngươi nói, sao lại thế này?”
Ngơ Ngác nhìn Bạch Miêu liếc mắt một cái nói: “Ta thừa dịp lúc không có ai tới, liền ra tới phơi phơi nắng. Kết quả bị Đầu Hổ nhìn đến, Đầu Hổ chính là tên của con chó hoang kia. Nó cười nhạo ta mù một con mắt, kêu ta đồ xấu xí. Sau đó nói ta ở lại chỗ tốt như này chính là lãng phí, muốn bá chiếm nhà của chúng ta. Ta không muốn, gã liền cắn chân ta, đem ta ném loạn lên không trung, còn trên mặt đất kéo…… Ca ca trở về nhìn thấy vậy, liền nhào lên cùng gã đánh nhau rồi, Đầu Hổ trước khi đi còn nói vào ngày mai buổi chiều còn sẽ đến.”
Dư Hạ xanh thẳm đôi mắt phảng phất sự lạnh lẽo như nhìn người chết giống nhau.
Bạch Miêu cười nhạo nói: “Cái gì Đầu Hổ, gã chính là một con hổ giấy, ngươi đừng động, ta chính mình có thể thu phục.”
Bạch Miêu biệt nữu mà liếc cậu một cái, nó tuy rằng nhận con chó con này làm lão đại, nhưng kỳ thật cũng không để ở trong lòng. Cậu còn quá nhỏ, một cái mới sinh ra còn không có cai sữa chó nhỏ, tuy rằng không biết làm thế nào đánh thắng chính mình. Nhưng chút sức lực này ở trước mặt Đầu Hổ căn bản không đủ xem.
Dư Hạ cái gì cũng chưa nói, ghé vào vị trí của cậu nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, cậu không chờ đến lúc hệ thống kêu liền tỉnh dậy. Ban ngày thời điểm không có việc gì làm, cậu tránh đi người xa lạ đem địa hình phụ cận sờ soạng đến rành mạch. Từ cửa sau Hoa Thi Nhã Uyển thùng gửi ở cửa sắt lớn đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã trở lại. Trong miệng ngậm đồ vật, như thế tới tới lui lui mười mấy lần, sắc trời chậm rãi sáng lên.
Dư Hạ nứt ra miệng hắc hắc cười, sau đó đem đồ vật giấu tốt, hỏi hỏi hệ thống thời gian, sau đó chạy nhanh tới cửa chờ Kỳ Diễn.
Lần này Dư Hạ không chờ bao lâu, Kỳ Diễn cư nhiên ra tới.
Kỳ Diễn cũng không biết chính mình sao lại thế này, cư nhiên không tự chủ được hướng bên cạnh nhìn nhìn. Trên cỏ rỗng tuếch, Kỳ Diễn ý thức được chính mình đang tìm cái gì, chau mày, âm thầm thóa mạ chính mình một tiếng. Quả thực là ấm đầu, cư nhiên sẽ bởi vì một con chó con lai lịch không rõ phân tâm. Bất quá chính là đơn giản vài lần có duyên gặp mặt , chó con này còn dại dột muốn chết, không có một chút trí nhớ, cứ thích đi lên làm người ta đá đi. Như vậy con vật ngu ngốc, có cái gì tốt mà nhớ thương. Kỳ Diễn hờ hững quay lại đầu, lúc vừa định rời đi liền nghe được rất tốt âm thanh. Quay đầu lại vừa thấy, trong bồn hoa, chó con có màu lông xám trắng đang nỗ lực chui ra tới.
Dư Hạ đứng lại, hướng về phía Kỳ Diễn sủa gâu gâu vài tiếng, trung khí mười phần, còn mang theo vui sướиɠ.
Sau đó hắn dùng một chút lực, rốt cuộc tránh thoát ra tới.
Chó con không biết làm cái gì chuyện xấu. Trên người dính đầy bùn đất, lại từ trong bụi cỏ chui ra tới, cọng cỏ dính toàn thân, thoạt nhìn cực kỳ chật vật. Nhưng mà đôi mắt lại rất sáng, hưng phấn mà hướng về phía hắn vẫy đuôi. Ở bên cạnh chân hắn đổi tới đổi lui, cũng có thể biết chính mình quá bẩn, lần này nó không có dán hắn ống quần cọ loạn, chỉ là cao hứng rung đùi đắc ý, liền tiếng kêu cũng không còn.
Kỳ Diễn cúi đầu nhìn nhìn thời gian, hắn so với phía trước ra cửa sớm hơn nửa giờ. Thời gian này, buổi sáng người đi làm đều còn không có tỉnh ngủ, đôi mẹ con ngày hôm qua không phải muốn nhận nuôi nó sao? Vì cái gì nó trời còn chưa sáng liền ở bên ngoài, còn làm cho mình một thân dơ bẩn?
Dư Hạ hướng về phía hắn kêu vài tiếng, ý tứ là ngươi hôm nay dậy rất sớm a. Còn may cậu sớm một chút lại đây nằm vùng, nếu không khả năng sẽ bỏ lỡ.
Kết quả đương nhiên có thể nghĩ, Kỳ Diễn như cũ thờ ơ bước ra chính mình chân dài rời đi.
Kỳ Diễn không phải người thiện tâm, sự thương hại của hắn đã sớm theo quá khứ dĩ vãng biến mất. Như vậy một con vật nhỏ, có thể sống sót là nó bản lĩnh, sống không được tới là nó số mệnh. Sở dĩ đối với nó còn có một chút nhớ mong, cũng làm Kỳ Diễn nghĩ tới chính mình đã từng ngu không ai bằng.
Dư Hạ lần này không có lại nhão nhão dính dính theo sau, trên thực tế cậu hôm nay có chuyện quan trọng muốn làm. Buổi sáng lại đây bất quá cũng là theo lệ thường xoát một chút cảm giác tồn tại mà thôi.
Dư Hạ nghĩ nghĩ bị chính mình giấu đi đồ vật, xoa tay hầm hè, nhịn không được lộ ra một cái gian trá tươi cười