Chương 17: Diệp Minh Vũ cải trang Beta

Từ ngày họp phụ huynh lần đó, Phong Cảnh ở trong trường học bắt đầu có tiếng nói, không còn người dám moi móc chuyện hắn là đứa con rơi không danh không phận nữa. Tuy vậy, cùng là con riêng nhưng bị chính thất của cha tát một cái trước mọi người Diệp Minh Vũ lại không có đãi ngộ tốt như vậy, như là hồng tâm mà mọi người đều có thể cắm trên đó một mũi tên.

Diệp Minh Vũ trạng thái gần đây không thể nào tốt, gần tới tuổi trưởng thành thuốc ức chế của y rất nhanh mất đi hiệu lực, mỗi ngày đều phải lén lút bổ sung thuốc ức chế. Hôm nay có khóa thể dục, Diệp Minh Vũ cảm giác có một trận nhiệt triều đánh úp, vừa lúc lão sư cho mọi người hoạt động tự do, Diệp Minh Vũ lập tức rời sân vận động để đi đến WC ở lầu hai.

Sân vận động lầu một nhiều người tụ tập vận động, nếu tin tức tố lộ ra ngoài khó tránh khỏi việc bị phát hiện, sân vận động lầu hai là phòng học vũ đạo cơ bản không có người.

Không gian hai lầu rộng, khoảng cách cũng khá xa, nên Diệp Minh Vũ cũng không lo lắng tin tức tố sẽ bị phát hiện.

Nhưng Diệp Minh Vũ không lường trước được kì phát tình lại tới ồ ạt như thế, y vừa mới lấy ra kim tiêm có chứa thuốc ức chế liền bị một trận hư nhuyễn làm cơ thể mất sức lực mà đánh rơi liều thuốc trên mặt đất, vỡ tan.

Thuốc ức chế dạng tiêm có hạn chế số lượng, mỗi Omega chỉ có thể mua một ít trong tháng, không có nguyên nhân nào khác ngoài việc thuốc tiêm vào có hại đối với cơ thể, hơn nữa dùng trong thời gian dài sẽ sinh ra kháng sinh, không thể dùng thuốc được nữa.

Diệp Minh Vũ cười khổ, chỉ có thể lấy từ trong túi ra viên thuốc ức chế mà nuốt vào bụng, thuốc ức chế dạng viên có hiệu quả chậm, phải dùng trước khi kì phát tình xảy ra, Diệp Minh Vũ lần này chỉ có thể dùng cách ngựa chết chữa thành ngựa sống này thôi.

“Lộc cộc”

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, trái tim Diệp Minh Vũ đập mạnh một tiếng, tại sao lúc này lại có người lên lầu hai? Là ai? Lỡ là Alpha thì phải làm sao đây? Y từ lúc phân hóa đến bây giờ luôn ngụy trang chính mình là Beta, nhiều năm như vậy chẳng lẽ bị phanh phui ngay lúc này sao?

Kì thật, quốc gia đối với con riêng là Omega có một số điều luật ưu đãi, Omega có thể thừa kế 1% tài sản, nguyên do sao? Chính là do Omega bị xem là quá yếu ớt, quá dễ bị thương tổn.

Nhưng đấy là vậy thôi, còn đối với đứa con riêng là Omega sinh trong gia đình hào môn chỉ có một kết cục duy nhất, là phải trở thành vật liên hôn.

Diệp Minh Vũ chỉ cần tưởng tượng y phải kết hôn với một Alpha không quen biết, ngay cả mặt mũi như thế nào cũng không rõ, phải chịu đựng Alpha đó dùng hàm răng thô bỉ cắn vào tuyến thể, cắm vào huyệt thịt, phá vỡ khoang sinh sản, y liền cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.

“Diệp Minh Vũ?” Phong Cảnh nghi hoặc, hắn rõ ràng thấy Diệp Minh Vũ hoang mang rối loạn chạy lên đây, vậy giờ người đâu?

Phong Cảnh! Diệp Minh Vũ hai mắt lóe lên tia sáng, nhưng y hơi hé miệng lại ngập ngừng, rõ ràng y có thể gọi tên Phong Cảnh nhưng lại không thực hiện. Y thích Phong Cảnh, nhưng Phong Cảnh lại không thích y, y có thể làm gì được đây? Hơn nữa một khi sự việc y ngụy trang Beta bại lộ, Diệp gia chắc chắn sẽ tìm y gây phiền toái, y không thể liên lụy Phong Cảnh?

Phong Cảnh dừng bước trước của phòng vệ sinh, một mùi hương tỏa ra, hắn cảm nhận được mùi của hoa hồng, nhưng không giống hoa hồng thật, mà là mang theo cỗ hương vị rất câu nhân, tin tức tố mùi hoa hồng!!!

Có một Omega đến kỳ phát tình trong phòng vệ sinh.

“Bạn học, ngươi có cần giúp gì không? Ta đi lấy cho ngươi thuốc ức chế, được không?” Phong Cảnh dừng bước không tiếp tục tiến lên phía trước, chỉ mở miệng dò hỏi.

Dừng lại đi, đừng nói nữa, Phong Cảnh.

Diệp Minh Vũ dùng răng cắn chặt cánh tay nhằm khống chế không cho tiếng nức nở của chính mình thoát ra cũng như để Phong Cảnh nghe thấy, nước mắt chảy dài, nhỏ giọt trên cánh tay, trên đồng phục, ướt một mảng lớn.

“Bạn học?” Phong Cảnh nghi hoặc, bạn học Omega này sao lại không lên tiếng?

“Đi! Ngươi mau đi!” Diệp Minh Vũ cuối cùng chịu không nổi sự hành hạ của kỳ phát tình mà nức nở thành tiếng.

Phong Cảnh, tôi cầu xin cậu, cậu mau đi đi, không cần thấy bộ dáng chật vật này của tôi.

Là Diệp Minh Vũ!

Phong Cảnh thậm chí còn không kịp suy nghĩ vì sao Diệp Minh Vũ lại là Omega, liền bất chấp mọi thứ, vọt vào WC: “Diệp Minh Vũ, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi mau ra đây, ta đưa ngươi đi bệnh viện!”

Diệp Minh Vũ khóc từng tiếng: “Phong Cảnh, cậu cảm thấy tôi như vậy có thể đi bệnh viện sao?” Tin tức tố của Omega trong kỳ động dục một khi tỏa tràn lan sẽ hấp dẫn vô số Alpha, những tên Alpha nghe thấy được sẽ như sói đói hổ rình mà nhào lên phá tan y ra từng mảnh.

Phong Cảnh khẽ cắn môi, dùng chân đá văng cánh của WC, hắn thấy Diệp Minh Vũ lúc này đang ngồi xổm một góc khóc đến thương tâm, còn có thuốc ức chế vươn vãi trên đất.

Bắt gặp Omega trong kỳ phát tình thì nên làm sao? Phong Cảnh lúc này hoàn toàn không nhớ được lão sư đã dạy như thế nào, hiện tại đầu óc hắn là một mảng hỗn loạn.

“Phong….Cảnh?” Diệp Minh Vũ âm thanh có chút nghẹn, đôi mắt hồng hồng, “Cậu không cần quan tâm, tôi hiện tại chật vật đến khó coi.”

“Không có, cậu vẫn luôn rất đẹp.” Phong Cảnh theo bản năng mà ngồi xổm xuống ôm lấy Diệp Minh Vũ, đem y hãm sâu vào trong lòng ngực an ủi, “Diệp Minh Vũ, cậu luôn đẹp nhất.”

Bị Phong Cảnh ôm vào ngực, Diệp Minh Vũ mất đi năng lực suy nghĩ, y chỉ biết lúc này người ôm lấy y là Phong Cảnh.

Cái ôm của Phong Cảnh tựa như một người mà y có thể tin cậy, vững chãi mà ấm áp, thật thoải mái.

Làm thế nào để trấn an Omega?

Hỏi Dư tiên sinh! Dư tiên sinh cũng là Omega!

Phong Cảnh vội vội vàng vàng mà lấy di động gọi cho Dư Huy, chuông điện thoại vang lên được vài giây liền nghe bên kia nhắc máy.

“Dư tiên sinh, làm sao để trấn an Omega động dục lần đầu, rất gấp!”

Đầu dây bên kia trầm mặc một chút: “Nếu là Omega đã trải qua động dục thì có thể cho hắn tiêm thuốc, nếu trên tay không có thuốc chích, con có thể cho hắn một cái đánh dấu tạm thời, sau đó dẫn hắn đi đến bệnh viện kiểm tra.”

Phong Cảnh khiến sợ hô một tiếng: “Ba? Sao lại là người?”

Phong Tồn Quang sờ sờ gương mặt Omega đang mệt mỏi mà nghỉ ngơi trong phòng: “Không quan trọng, quan trọng là con hiện tại nhanh làm đi, ta sẽ gọi đến bệnh viện một tiếng, con mang Omega kia đến bệnh viện gia đình.”

Phong Cảnh lúc này cũng không quan tâm chuyện vì sao ba hắn lại nghe điện thoại của Dư tiên sinh, lập tức nghe theo chỉ dẫn của Phong Tồn Quang. Diệp Minh Vũ bị kỳ phát tình hành hạ ngày càng nghiêm trọng, chỉ có thể yếu yếu mềm mềm mà kêu tên hắn, cả người toát đầy mồ hôi, ý thức mơ mơ hồ hồ.

“Diệp Minh Vũ, tôi phải đánh dấu tạm thời lên cậu, còn chuyện sau khi kỳ phát tình kết thúc cậu muốn tìm tôi tính toán như thế nào cũng được.” Phong Cảnh cởi bỏ hai nút áo của đồng phục, đem áo thun kéo xuống, duỗi tay sờ vào tuyến thể ngay cổ sau của Diệp Minh Vũ mà cắn cuống một phát.

“Ưm…” Diệp Minh Vũ giãy giụa lên, tuyến thể mẫn cảm bị tác động đến, cảm giác quá lạ lẫm cũng quá khủng bố, là y cảm thấy sợ hãi mà thân thể run lên nhè nhẹ.

Phong Cảnh ôm Diệp Minh Vũ một cách nhẹ nhàng, thẳng đến khi tin tức tố vị rượu mạnh rót đầy vào tuyến thể của Omega, kỳ phát tình của Omega cũng dần chuyển biến tốt đẹp, lúc này hắn mới buông lỏng răng nanh đang cắn trên khối thịt mềm mại kia.

Liếʍ liếʍ chỗ tuyến thể bị cắn đến hằn lên dấu dữ tợn, Phong Cảnh kéo đồng phục Diệp Minh Vũ che đi sau cổ y, rồi lấy ra thuốc ức chế luôn mang theo bên người phun một hồi, thẳng đến khi trong không khí không còn lưu lại mùi rượu mạnh cùng mùi hoa hồng mới ngưng.

Trên lên là ba lô Diệp Minh Vũ, Phong Cảnh bế Diệp Minh Vũ trên tay, đem y giấu ở trong ngực chính mình không cho ai nhìn thấy mới dám mang người thẳng đến bệnh viện tư nhân của Phong thị.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~