Chương 14: Gặp mặt

Phong Cảnh cầm phong thư tiền thưởng trở về chỗ ngồi, hắn trực tiếp đem phong thư đưa cho Dư Huy: “Cho người.”

Dư Huy sửng sốt, nhận lấy phong thư, sau đó lấy ra tiền của mình kèm một thẻ ngân hàng: “Đây là khen thưởng.” Loại thẻ ngân hàng này không có mật mã, trong thẻ chỉ có hạn ngạch.

Phong Cảnh quay đầu qua hướng khác: “Chỉ là một cái giải nhất, không cần đâu.”

Dư Huy càng không nghe Phong Cảnh, thời điểm cậu nói khen thưởng, rõ ràng khóe miệng Phong Cảnh đều đã nhếch lên một chút.

Rõ ràng rất vui vẻ.

“Giải nhất cấp tỉnh, Tiểu Cảnh của chúng ta thật lợi hại, đương nhiên phải khen thưởng một chút.” Dư Huy trực tiếp đem thẻ ngân hàng đưa cho Phong Cảnh, “Dám cự tuyệt con đừng về nhà.”

Phong Cảnh: “Ngài đây là chơi xấu.”

Dư Huy quang minh chính đại thừa nhận: “Đúng vậy, ta chính là chơi xấu, nhưng con có thể làm gì đây?”

Không thể làm gì ngài a, ngài là đại gia.

Phong Cảnh lựa chọn im lặng.

Cát Hiểu Lan tận tâm tận lực nói, Dư Huy cũng không phải rất muốn nghe, nghĩ đến Diệp Minh Vũ cùng Phong Cảnh cùng một ban, có chút lo lắng.

“Ai, cái kia, người tên Diệp Minh Vũ cùng con có quan hệ như thế nào? Hai người tranh nhau hạng nhất có hay không chém gϊếŧ nhau đi?” Dư Huy chọc chọc Phong Cảnh nói.

Phong Cảnh đang cảm động liền bị “Bá” một tiếng hoảng sợ, hướng suy nghĩ sao lại lệch đi hướng khác rồi, hắn một lời khó nói hết nhìn Dư Huy: “Ngài nghĩ cái gì vậy?” Còn chém gϊếŧ.

Dư Huy ngượng ngùng: “Vậy hai người quan hệ đến mức nào? Giống nhau đều là một núi không có hai hổ sao?”

Phong Cảnh hai tai đỏ lên, tuy rằng rất nhanh biến mất nhưng Dư Huy vẫn bắt kịp nhịp độ thấy được.

Không…..Là……Đi…..

Phong Cảnh thích người kia, là Diệp Minh Vũ? Là tiểu thuyết nguyên văn….vai chính?

Sét đánh giữa trời quang, ngũ lôi oanh đỉnh, lôi điện đan xen…

Đình! Đình chỉ! Không thể tiếp tục suy nghĩ.

Dư Huy nói chính mình bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Còn không phải chỉ là vai ác thích vai chính thôi sao? Tiểu thuyết dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết, cậu xuyên đến tiểu thuyết, như thế nên đại hiệu ứng bươm bướm xuất hiện làm thay đổi nhiều chuyện.

Phong Cảnh thích Diệp Minh Vũ thì liền thích thôi….

Dư Huy chìm trong suy bỗng nhiên dừng lại, Phong Cảnh hiện tại cũng đã thích Diệp Minh Vũ? Cậu cũng không có hiểu sâu mạch đi của tiểu thuyết, Phong Cảnh có phải hay không cũng thật cẩn thận mà yêu thầm Diệp Minh Vũ? Kia chỉ là sau khi Phong Cảnh hắc hóa, bị Diệp Minh Vũ đưa vào ngục giam…. Trong lòng Phong Cảnh có bao nhiêu khó chịu? Nên có bao nhiêu đau?

“Các vị phụ huynh hảo, tôi là chủ nhiệm cao niên thứ hai, họ Lý.” Lý chủ nhiệm không sai biệt lắm mà canh chuẩn thời gian ngày họp phụ huynh sắp kết thúc đứng lên nói vài lời, “Hôm nay có mặt đông đủ các vị gia trưởng, tôi muốn đưa ra lời khen ngợi đối với các đồng học có biểu hiện xuất sắc cả bốn năm học.”

Lý chủ nhiệm mở ra trang giấy đã chuẩn bị mà phát biểu: “Tôi muốn khen ngợi mười vị đồng học, bọn họ là, Phong Cảnh, Diệp Minh Vũ, Chu Tư Hàm….”

Họp gia trưởng kết thúc, Phong Cảnh cùng Dư Huy ra ngoài, thành tích Dư Huy trước đây đều bằng bằng đều đều nhau, nay được mở mang tầm mắt về khả năng kiến thức thật sự kinh người của Phong Cảnh, có chút đả kích.

“Ngươi là đồ tạp chủng! Đừng tưởng rằng bản thân được trường học khen thưởng là ghê gớm! Con rơi vĩnh viễn là con rơi, một đồng Diệp gia ngươi đừng hòng chạm tới.”

Đột nhiên xảy ra một tuồng kịch cãi vã, mọi người đang sôi nôi cũng bị thu hút mà dừng chân vây xem.

“Diệp Minh Vũ!” Phong Cảnh giương mắt liền nhìn thấy Diệp Minh Vũ bị ăn một cái tát, bất chấp bản thân đang che giấu tâm tư, chính mình bước nhanh lên phía trước đem Diệp Minh Vũ bảo hộ phía sau.

“Vị phu nhân này, ngươi dám đánh người ở nơi đông đúc như thế này, có phải hay không có điểm quá đáng?” Dư Huy có thể nhận biết được người đánh Diệp Minh Vũ là một Omega, ăn mặc sang trọng, hùng hổ mà trừng mắt như muốn đem Diệp Minh Vũ đâm thủng.

“Phong Cảnh?” Diệp Minh Vũ ngẩn người, Phong Cảnh sao lại chạy đến? Hắn chạy lại đây không phải sẽ cùng chính mình chịu nhục nhã sao?

Omega đánh giá Dư Huy, bừng tỉnh như nhớ ra gì đó: “Ta nghĩ ngươi như thế nào lại nhìn quen mắt? Nguyên lai ngươi chính là con hát gả vào Phong gia! Trách không được vì hai đồ vật không đáng một xu này ra mặt!”

“Ngươi nói ai con hát?” Dư Tử Thần không chút để ý mà xuyên qua đám người, thân hình thiếu niên Alpha so với Omega cao lớn hơn rất nhiều, hắn xoay chuyển tình thế, sau đó cho Omega nói năng lỗ mãng kia một cái tát, sức lực so với cái tát Diệp Minh Vũ chỉ chỉ có hơn chứ không kém.

“Diệp phu nhân, ai cho ngươi lá gan dám nói tiểu thúc thúc ta như vậy?” Dư Tử Thần ánh mắt ngập tràn mũi nhọn thù địch, “ Trước mặt Dư gia chúng ta, Diệp gia các người, không có gì ghê gớm.”

Dư Huy đỡ trán: “Tử Thần, không được tùy tiện động thủ đánh người.” Hài tử bây giờ sao ai cũng đều thô bạo?

Dư Tử Thần thu lại ánh mắt thù địch, cười đến vô hại: “Tiểu thúc thúc giáo huấn con, con cũng không dám nữa.”

Dư Huy:…..Ta cảm thấy điều con đảm bảo không có chút thuyết phục nào.

“Diệp phu nhân, ta chưa từng mơ ước đến Diệp gia, ta cũng không nghĩ muốn gia sản Diệp gia, chuyện Diệp tiên sinh cùng mẫu thân ta không hảo nói nhiều, nhưng ít ra ta là chính mình.” Diệp Minh Vũ gằn từng chữ, “Cũng, không, muốn, bước, chân, vào, Diệp, gia.”

Diệp phu nhân tay che lại bên mặt bị Dư Tử Thần đánh đến đỏ như máu, đè lại rồi chạy nhanh đi, hôm nay tất cả mặt mũi đều bị ném đi hết rồi.

Dư Huy nhìn ba hài tử trưởng thành, vì sao đại ca lại không tới tham dự họp phụ huynh cho Dư Tử Thần!

Bất đắc dĩ mà lãnh ba hài tử đi đến phụ cận trường học vào nhà ăn, nhờ tài xế mua cho Diệp Minh Vũ một ít thuốc xoa mặt.

Thiên a, ngày gì thế này.

Dư Tử Thần bắt chéo chân, hai tay ôm trước ngực: “Đây là đệ đệ con?”

Dư Huy mặt vô biểu tình: “Đúng vậy, sau này ở trường học con chiếu cố đệ đệ một chút.”

Dư Tử Thần: “Vị bên cạnh này là….đối tượng của đệ đệ?”

Phong Cảnh: “Ngươi đừng nói hươu nói vượn!”

Diệp Minh Vũ: “Ngươi hiểu lầm rồi.”

Dư Tử Thần nhướng mày, hướng ánh mắt đến Dư Huy.

Dư Huy: Đừng hỏi ta, ta muốn im lặng, tuy rằng ta cũng không biết là ai im lặng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~