Sau ba tháng chờ đợi, cuối cùng Diệp Hàn cũng đến ngày chào đời.
Trong tẩm cung hoàng hậu, một tiếng thét chấn động bầu trời.
Hoàng hậu nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm gối.
Bên cạnh nàng là hai nữ thái y và một bà đỡ đẻ, đang hết sức hỗ trợ nàng sinh con. “Nương nương cố gắng! Nương nương cố gắng! Hoàng tử sắp ra rồi!” Bà đỡ đẻ khuyến khích hoàng hậu.
“Đau quá! Đau quá! Nhanh lên! Nhanh lên!” Hoàng hậu gào lên.
“Nữ y mau cho nương nương uống đan dược giảm đau!” Bà đỡ đẻ ra lệnh.
“Vâng!” Một nữ y liền lấy một bình đan dược, đưa lên miệng cho hoàng hậu.
“Nương nương hãy thở sâu và ấn xuống! Nương nương phải ấn xuống!” Bà đỡ đẻ tiếp tục nói.
A……! Tiếng thét vang vọng khắp Vĩnh An cung.
Trong sân viện của Vĩnh An Cung, hoàng thượng Diệp Vũ đang lo lắng cho hoàng hậu. Hắn đi qua đi lại, không yên phút giây nào.
Hắn biết rằng hoàng hậu đang phải chịu nhiều khổ sở. Hắn mong muốn có thể vào bên cạnh nàng, an ủi nàng, nhưng lại không thể làm được.
Lúc này, thái tử Diệp Hạo đi đến bên cạnh.
Diệp Hạo là con trưởng của hoàng thượng và hoàng hậu, là người thừa kế ngai vàng. Hắn có dung mạo tuấn tú, tài năng xuất chúng, rất được phụ hoàng yêu mến.
“Phụ hoàng, không cần lo lắng cho cửu đệ. Đệ ấy chắc chắn bình an ra đời.” Thái tử nói
“Hạo nhi, con đã nghe thấy tiếng khóc của tiểu cửu chưa?” Hoàng thượng hỏi.
“Chưa, thưa phụ hoàng. Nhưng hoàng nhi tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ nghe được.”Thái tử trả lời.
Lúc này một tiếng khóc to vang lên khắp tẩm cung của hoàng hậu.
“Bẩm báo hoàng thượng, mừng rỡ! Mừng rỡ! Hoàng hậu sinh được một hoàng tử! Một hoàng tử!” Cao công công vừa chạy vừa kêu lên vang dội cung điện.
“Thật sao? Thật sao?” Hoàng thượng vui mừng hỏi lại, mặt hắn rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Bẩm báo hoàng thượng! Hoàng tử khỏe mạnh, khóc to! Hoàng hậu cũng bình an!” Cao công công nói với giọng hân hoan.
“Tốt! Tốt quá rồi!” Hoàng thượng reo lên, không giấu nổi niềm hạnh phúc. Hắn quay sang nhìn Diệp Hạo, con trưởng của hắn.
“Chúc mừng phụ hoàng” Diệp Hạo nói với giọng vui mừng.
“Ha Ha Ha” Hoàng thượng cười to, vỗ vai Diệp Hạo.
“Đi! Cùng trẫm vào thăm hoàng hậu cùng tiểu cửu” Hắn nói rồi dẫn đầu mọi người nhanh chóng bước vào tẩm cung.
Trong phòng, hoàng hậu nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt nhưng vẫn rạng rỡ.
Trên tay nàng là một đại tử nhỏ nhắn, da trắng như ngọc, môi hồng như hoa. Đó là cửu hoàng tử mới được sinh ra.
“Ngọc Nhi!” Hoàng thượng gọi tên nàng với giọng dịu dàng.
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu đáp lại, ánh mắt nàng đầy yêu thương.
Hoàng thượng tiến lại bên giường, ôm lấy hoàng hậu và hôn lên trán nàng. Hắn sau đó nhìn xuống đại tử trên tay nàng, mắt hắn lấp lánh yêu thương.
“Đây là hoàng nhi của trẫm và nàng. Đây là tiểu cửu của trẫm.” Hoàng thượng nói với giọng tự hào.
Hoàng thượng nhẹ nhàng lấy đứa bé từ tay hoàng hậu, ôm vào lòng, cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của đứa bé.
Hắn thấy đứa bé có nét giống hắn và Ngọc Nhi, nhưng cũng có điểm khác biệt.
Đó là đôi mắt của đứa bé.
Đôi mắt của đứa bé có màu xanh lam, rất sáng và sâu thẳm. Hắn không biết đó là do di truyền hay do ảnh hưởng của tu vi.
“Hoàng thượng, ngài hãy nhanh đặt tên cho nhi tử?” Hoàng hậu nói.
“Đúng vậy phụ hoàng, lên đặt tên gì cho cửu đệ?” Diệp Hạo hỏi với giọng tò mò.
Hoàng thượng nhìn đại oa tử trong tay, ánh mắt hắn tràn đầy yêu thương.
“Vậy để trẫm đặt tên cho con.” Hoàng thượng nói.
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi quyết định:
“Trẫm sẽ gọi con là Diệp Hàn. Hàn trong thông tuệ.”
“Diệp Hàn…” Hoàng hậu lặp lại cái tên, cảm thấy cái tên rất hay.
“Diệp Hàn…” Thái tử cũng lặp lại cái tên.
“Diệp Hàn…” Cao công công cũng lặp lại cái tên.
Diệp Hàn nghe thấy cái tên của mình, liền cười toe toét. Nó vươn tay ra, muốn chạm vào mặt hoàng thượng.
Hoàng thượng cười ha ha, hôn lên trán của đứa bé.
“Hàn nhi của trẫm thật đáng yêu!” Hoàng thượng nói với giọng vui vẻ.
Sau khi đặt tên cho cửu hoàng tử, Hoàng thượng vẫn ôm Diệp Hàn trong lòng, không muốn rời mắt.
“Phụ hoàng, hình như người quên mất việc kiểm tra linh căn cho cửu đệ.” Thái tử Diệp Hạo nhắc nhở.
“Linh căn? Nhìn trẫm xem, vui quá mà quên mất chuyện đại sự.” Hoàng thượng nói xong rồi cười ha ha
Sau đó.
Hắn nhìn xuống Diệp Hàn trong lòng, nhìn vào đôi mắt xanh lam của nó.
“Hàn nhi, trẫm sẽ kiểm tra linh căn cho con?” Hoàng thượng nói với giọng âu yếm.
Diệp Hàn cười toe toét, như là hiểu được lời của hoàng thượng.
Hoàng thượng cười ha ha, véo lên má của Diệp Hàn. Má nó tròn mịn như hai quả bưởi.
Hắn sau đó đặt tay phải lên trán của Diệp Hàn, chuyền tu vi vào trong. Hắn muốn dò xét linh căn của Diệp Hàn bằng cách này.
Mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn vào hoàng thượng và cửu hoàng tử. Họ cũng rất mong chờ kết quả. Linh căn là yếu tố quan trọng quyết định khả năng tu tiên của một người.
Sau một lúc, hoàng thượng rút tay ra, mặt hắn tỏ ra kinh ngạc và vui mừng.
“Trẫm đã kiểm tra xong. Hàn nhi của trẫm có linh căn!” Hoàng thượng nói với giọng hào hứng.
“Thật sao? Thật sao?” Hoàng hậu vui mừng hỏi lại.
“Thật! Hàn nhi có linh căn! Mà không phải linh căn bình thường!” Hoàng thượng nói.
“Không phải linh căn bình thường? Biến dị linh?” Diệp Hạo hỏi với giọng tò mò.
Hoàng thượng cười ha ha, ôm lấy đứa bé và nói:
“Hàn nhi có thượng phẩm thiên linh căn! Mà còn là Lôi linh căn!”
Mọi người nghe được điều này, đều kinh ngạc và vui mừng. Lôi linh căn là loại linh căn có sức mạnh chiến đấu cao trong các loại linh căn.
“Chúc mừng hoàng thượng và nương nương, hổ phụ sinh hổ tử” Cao công công là người đầu tiên lên tiếng chúc mừng.
“ha ha ha…” Hoàng thượng lại càng cười to hơn.
“Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.”
“Thái tử thì có thượng phẩm thiên linh căn hệ Hỏa, tiểu thất thì có trung phẩm thiên linh căn hệ mộc. Ngọc nhi nàng thật sự biết sinh con đó”. Hoàng thượng nói xong lại cười vang
“Thần thϊếp không dám nhận, đây đều là công lao của hoàng thượng” Ngọc nhi cười nhẹ nói
“Phụ hoàng, nhi thần xin phép đi ra ngoài báo tin mừng cho Thất muội biết” Diệp Hạo nói
“Đi đi”
“Dạ! Phụ hoàng, mẫu hậu nhi thần xin cáo lui” Diệp Hạo nói xong thì quay người đi ra ngoài
Sau khi Diệp Hạo rời đi được một lúc, Mọi người cũng lần lượt rời khỏi Vĩnh An cung cho hoàng hậu nghỉ ngơi. Dù hoàng hậu đạt đến Nguyên anh cảnh, cũng không khỏi có chút mệt mỏi.
Hoàng thượng mặc dù lưu luyến, cũng không thể không quay trở lại Hoàng Đức Điện để xử lý chính sự.
. . . . . . .
Quay trở lại với Diệp Hàn, sau khi được Dung mama đặt lên giường, hiện tại trong phòng không còn ai.
“Đinh! Chúc mừng ký chủ thuận lợi hạ sinh” Thương hy vui vẻ nói
“Thương hy lúc nãy ta gọi sao không thấy ngươi, cũng may ta nhanh trí, không thì đã bị phụ hoàng và mãu hậu nhận ra sự khác thường rồi” Diệp Hàn cau có nói
“Ký chủ xin đừng hiểu lầm, ta phải tạm tránh để cho phụ hoàng ngài không phát hiện, chỉ cần chúng ta ý thức trao đổi lập tức sẽ bị phụ hoàng của ngài phát hiện ngay, lúc đấy thì nguy to.”
“Phụ hoàng mạnh như vậy sao” Diệp Hàn tò mò hỏi
“Rất mạnh, nhưng phần lớn do ký chủ chưa có tu tuyện, lên không thể che giấu được, sau này ký chủ bắt đầu tu hành thì sẽ không sợ bị phát hiện.”
“Thì ra là vậy” Diệp Hàn gật đầu hiểu ra
“Thương Hy lúc nãy ta có nghe phụ hoàng nhắc đến linh căn, lôi linh căn, nó là cái gì vậy.” Diệp Hàn hỏi
“Ký chủ tại Thiên Nguyên Đại Lục muốn tu tiên, phải có linh căn.”
“Linh căn có nhiều loại, thường là Ngũ Hành: Kim, Mộc, Thủy Hỏa Thổ.
“Một số ít người sẽ có linh căn biến dị: Băng, Lôi, Ám, Phong…và linh căn của ký chủ là một trong các loại linh căn biến dị.” Thương Hy giải đáp cho Diệp Hàn
“Vậy chẳng phải ta rất mạnh sao” Diệp Thần hưng phấn nói
“Ký chủ đừng quá vội mừng. So với những người bình thường, thì ký chủ rất mạnh, nhưng ký chủ bất quá cũng chỉ được coi là một tiểu thiên tài mà thôi.”
“So với những người mang thể chất huyết mạch, nếu cùng cảnh giới thì họ đều có thể đè mười ký chủ ra đánh.”
“Ngươi không phải nói quá lên chứ.” Diệp Hàn nghi ngờ hỏi
“Ký chủ phải biết chấp nhận sự thật.”
“Ví dụ như…”
“Bất Diệt Kiếm Thể là một loại thể chất có thể tu luyện kiếm khí vô hạn và không bị hạn chế bởi linh căn. Người có thể chất này sẽ có khả năng đạt tới đỉnh cao của kiếm đạo và trở thành Kiếm Thần bất diệt”
“Ký chủ gặp phải người mang Bất Diệt Kiếm Thể không phải là bị treo lên đánh sao.”
“Bất Diệt Kiếm Thể không phải là thể chất mạnh nhất, vẫn còn nhiều thể chất mạnh hơn như Hỗn Độn Thể, Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, Thời không Thánh Thể…chưa kể đến người đó còn mang huyết mạch.”
“Diệp Hàn thở dài khi nghe thấy điều đó.”
“Nhưng…”
“Ký chủ vẫn còn hệ thống, chỉ cần ký chủ kiếm được nhiều linh thạch, Ký chủ có thể mua bất cứ thể chất nào mà ký chủ thích.” Thương Hy an ủi
Diệp hàn lập tức tỉnh táo.
“Xuýt quên ta còn có bàn tay vàng.”
Từ giờ mục tiêu chính của ta là kiếm tiền, kiếm tiền ah…