Chương 3.2

Toàn bộ Tu chân giới ngàn năm mới có một người có thể phi thăng, Sở gia từ trước tới nay thì chỉ có một phi thăng giả. Khẩu khí lão tổ, thật sự là quá cuồng vọng.

Tất cả mọi người đều nhìn Sở Vô Tuyển hâm mộ, hắn sẽ được Luyện Hư lão tổ tự mình chỉ điểm, đây là giấc mơ mà bao nhiêu người nằm mơ cũng không dám tưởng tượng, liền tính ngay cả thân phận đại trưởng lão tu vi bực này cũng khó nén cảm thấy hâm mộ.

Kia chính là Luyện Hư lão tổ a! Là người có tu vi tối cao toàn An Dương giới, Hóa Thần tu sĩ nhiều ít vẫn muốn bái vị này làm sư, chỉ cầu một vị trí đệ tử ngoại môn, cũng cầu không được. Thậm chí có đại năng giả tu vi ngay thềm Luyện Hư mong muốn thỉnh giáo, cũng đều bị lão tổ cự tuyệt ngoài cửa.

Mà Sở Vô Tuyển, một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, thế nhưng lại được Luyện Hư lão tổ thân truyền thân giáo, đây là kiểu vinh quang gì đây.

Trong lòng tộc nhân đều bốc cháy lên ngọn lửa ghen ghét, nhưng không dám mảy may biểu hiện ở trên mặt.

Sở Vô Thanh chỉ cảm thấy trên mặt có bàn tay tát một cái nóng rát, cảnh tượng như này tuy rằng đã trải qua một lần rồi, nhưng mà dù trải qua lần nữa vẫn cứ có cảm xúc khó tiêu, kiêu ngạo lớn nhất mà hắn luôn cậy vào, còn không phải là phụ thân là hóa thân hậu kỳ sao?

Con đường linh thiên, cho nên bọn họ vốn dĩ xem thường cơ duyên của tiểu thế giới sao?

Đáng tiếc, cơ duyên mà bọn họ coi thường này khiến cho cặp sư đồ kiêu ngạo lộng chết, cái chết cũng thê thảm giống hắn.

Nghĩ đến đây, tâm tình Sở Vô Thanh cũng tốt lên vài phần.

Tập hợp được một lúc, rất nhiều người sôi nổi dán lên người thần hành phù bước nhanh rời đi.

Chỉ có Sở Vô Thanh ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, dưới chân liền xuất hiện một con thuyền ngọc chở hắn bay lên trời, vậy mà lấy tốc độ Kim Đan siêu việt nhanh chóng đi xa.

“Đó là cái gì? Luyện Khí kỳ cũng có thể điều khiển pháp khí phi hành sao?” Có con cháu lần đầu tiên tới bổn gia kinh ngạc thốt ra tiếng.

“Này không hiểu gì đi? Cái kia không phải là pháp khí gì đâu, mà là pháp bảo linh thạch cao giai.” Đệ tử bổn gia kiêu ngạo nói: “Loại pháp bảo mà không cần người tu hành đưa linh lực vào, chỉ cần ở nội bộ pháp trận khảm vào linh thạch từ trung phẩm trở lên liền có thể tự động vận chuyển, có thể nói vô cùng xa xỉ. Khảm nhập linh thạch phẩm giai càng cao tốc độ càng nhanh, vận hành cũng càng kéo dài thời gian, đừng nói là Luyện Khí kỳ, ngay cả là phàm nhân cũng có thể khống chế.”

“Khảm nhập linh thạch trung, phẩm, trung phẩm?” Đệ tử phân gia bị những lời này doạ cho sợ tới mức có điểm nói lắp, phải biết rằng một linh thạch trung phẩm cùng cấp với một ngàn linh thạch hạ phẩm, tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường dựa vào sức mình, vất vả một năm có thể kiếm được mười viên linh thạch hạ phẩm cũng đã rất không tồi.

Cho dù là đệ tử bổn gia, một tháng tiền tiêu hàng tháng cũng bất quá chỉ có năm khối linh thạch hạ phẩm. Mà ở trong tay vị con trai tộc trưởng này, một viên trung phẩm linh thạch, càng đừng nói đến là một lần điều khiển pháp bảo.

Thấy càng nhiều người vây lại đây nghe mình nói, bộ dáng đệ tử phân gia càng sợ hãi, đệ tử bổn gia càng thêm kích động, khoe khoang nói: “Chỉ một viên linh thạch trung phẩm điều khiển tính là cái gì, này còn là thuyền ngọc linh thạch, nguyên liệu chế tạo cũng là từ linh thạch có phẩm chất cao, nghe nói khi luyện chế chân quân đại nhân còn đi thỉnh luyện khí tông sư bát giai động thủ. Bất quá, cũng không thể trách ngươi thiếu kiến thức, nửa năm trước, một vị đệ tử hạch tâm đến từ tông môn đại thế giới tới Sở gia thấy, cũng trợn mắt há hốc mồm, hâm mộ đến chết.”

Thượng Phẩm Linh Thạch, đó chỉ tồn tại trong lời đồn, tu sĩ dưới Kim Đan cơ hồ không được thấy vật này.

Từng câu mà đệ tử bổn gia nói đều như đập vào đầu khiến vị đệ tử phân gia đầu váng mắt hoa, không dám tin tưởng mà lẩm bẩm nói: “Đây là điên rồi đi? Có linh thạch cũng không phải dùng như vậy a? Nhiêu đó đều đủ để……” Đủ để có thể làm gì, tầm mắt hắn thật sự tưởng tượng không ra, cả khuôn mặt đều đỏ lên đến kích động nói, “Lại dùng để làm một cái pháp bảo phi hành nho nhỏ cho tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ vì cái này có thể phi hành?”

Đệ tử bổn gia đắc ý dào dạt mà khoe ra kiến thức chính mình, nói tiếp: “Đủ để luyện chế một kiện pháp bảo cao giai Hóa Thần kỳ cũng có thể công kích, càng đừng nói đến có thể mua một tòa thành trì tu chân loại nhỏ.” Đắc ý xong, hắn hung hăng chuyển qua trừng mắt nhìn đệ tử phân gia, liếc mắt một cái, “Chân quân làm việc ngươi là ai mà há có thể nghị luận! Không muốn sống nữa sao?”

Sở Vô Thanh từ trước đến nay đều hưởng thụ cảm giác được người người hâm mộ ghen tị hận, nhưng hiện tại hắn lại không có một chút chú ý đến suy nghĩ của những người khác, trong đầu đều là nhớ nhung phụ thân Sở Hoàn Chi, chỉ nghĩ muốn nhanh một chút có thể nhìn thấy phụ thân.

Núi cao liên miên không ngừng bị ném ra sau đầu, dân cư càng ngày càng thưa thớt, linh khí cũng càng ngày càng nồng đậm, thậm chí xuất hiện cả tình huống linh khí hóa sương mù, thế cho nên chỗ xa hơn biến thành một mảnh trắng xoá, không có gì có thể nhìn thấy được, phảng phất giống như hỗn độn sơ khai. Bỗng có uy áp vô hình từ giữa phát tán, chẳng sợ đã nhược hóa đến mức tận cùng,chỉ sử dụng một ít sức lực, vẫn mang theo sát ý ngập trời, khiến cho những nơi hơi gần ngọn núi đều tạo thành một mảnh trọc, vạn vật diệt sạch, không có một ngọn cỏ.

Nhưng sát ý cùng uy áp đó vừa tiếp xúc đến Sở Vô Thanh lại chợt trở nên ôn hòa, từ trên người hắn xẹt qua một cảm giác, phảng phất giống như một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, mang theo cảm giác hơi hơi ngứa, ở trên quần áo Sở Vô Thanh cùng trên da thịt cọ xát.

Cảm giác này, quen thuộc mà xa lạ, phảng phất giống như đã cách một đời, nó chứa đầy yêu thương của một phụ thân vô tư yêu thương hài tử, loại yêu quý này thậm chí còn xuyên thấu qua ý chí hắn truyền tới, vốn sát ý là vật chết mà.

Hết thảy những chuyện trước kia đều như mộng, vô luận khi hắn thịnh cực đắc ý, hay nghèo túng như chuột, phụ thân hắn vẫn đối hắn yêu như trân bảo, coi như sinh mệnh, chưa bao giờ biến hoá nửa phần.