Chương 3.1

“Lần tranh đoạt cơ duyên này, sẽ cho đại gia thời gian ba ngày để chuẩn bị, sau ba ngày sẽ tập hợp tại đây, đến lúc đó sẽ có trưởng lão Nguyên Anh kỳ mang theo đại gia đi đến tiểu thế giới kia, đệ tử hạch tâm Sở gia cũng phải tham gia lần thí luyện này, hãy chuẩn bị cho thật tốt.” Đại trưởng lão tiếp tục nói: “Mỗi đệ tử hạch tâm sẽ được mang một vị tùy tùng.”

Nói là tùy tùng, trên thực tế chính là trợ lực, vậy cũng tốt, lần đi tiểu thế giới này không thể nghi ngờ là làm ít công to. Tỷ như tu sĩ chỉ có năng lực Luyện Khí kỳ, nếu là mang theo một cao thủ Trúc Cơ kỳ, kia không thể nghi ngờ là đem tỷ lệ đoạt bảo cùng với tỷ lệ sinh tồn đề cao một mảng lớn.

Đương nhiên là có người cho rằng việc này như là gian lận, đối mặt với người không có quan hệ rộng là rất không công bằng, nhưng đây là Tu chân giới, vốn là không có công bằng tuyệt đối.

Không ít người đều tự hỏi, lần rèn luyện này mình nên mang ai đi, từ nơi nào tìm tới.

Sở gia ở An Dương trung thế giới này có thể được coi là cao lớn đến mức một tay che trời, mấy đời nối tiếp nhau đã cùng với không ít đại gia tộc ở các thế giới khác liên hôn, rất nhiều tộc nhân đều có hậu phương cùng với nhân mạch rất thâm hậu, vừa bắt đầu đã sai người đi tìm.

Sở Vô Thanh đời trước chính là mang trên mình tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, đã tiếp cận nửa bước Kim Đan.

Này có nghĩa là đạo ý Kim Đan đã hoàn thiện, chỉ cần linh lực cũng được tích đủ, tùy thời đều có thể kết đan.

Phải biết rằng người tiểu thế giới bài xích tu sĩ ngoại lai cấp bậc Kim Đan trở lên, nhưng lại không bài xích người trong tiểu thế giới, ý là người ngoại lai nếu ở tiểu thế giới kết thành Kim Đan, cũng sẽ được ý chí thế giới thừa nhận.

Cao thủ như vậy vốn là phi thường khó có được, huống chi là khiến người này trở thành tử sĩ. Liền tính những tộc nhân khác nhiều nhất cũng chỉ tìm cao thủ có tu vi đồng dạng ngang bằng, tìm đến một tử sĩ gì gì đó đó căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ.

Từ đây có thể thấy được, phụ thân hắn, vì chuyến đi này của hắn mà dốc hết sức lực thế nào.

Sở Vô Thanh ánh mắt ảm đạm đi vài phần.

…… Nhưng cuối cùng, phần tiên duyên này cũng không thuộc về hắn, không thuộc về tên pháo hôi vai ác trong nguyên tác là hắn đây.

Hơn nữa sống lại một lần Sở Vô Thanh cũng rất rõ ràng, bên trong động phủ này, rất nhiều bảo vật đều có cơ quan trận pháp bảo hộ riêng, càng có đầy đầy đủ đủ các tầng khảo nghiệm ảo giác.

So với một cao thủ Kim Đan tu vi cao nhưng lại luống cuống tay chân với trận pháp, hắn càng cần một đại sư có thể phá giải trận pháp thượng cổ hơn.

Nhưng trận pháp đại sư nào mà không có tu vi ít nhất cũng phải là Nguyên Anh, cố gắng vật lộn rất lâu, mới có thể ở phương diện Phù Trận một đường tiếu ngạo khó ai cản được. Muốn tìm một trận pháp đại sư tu vi dưới Kim Đan thì nói dễ hơn làm.

Nhưng sao dễ vậy được, Nam chủ có một tiểu đệ là thiên tài quỷ tài Phù Trận, hắn chưa đến Trúc Cơ kỳ cũng đã có thể tự nghĩ ra pháp trận cao giai, đánh xuyên qua đi tất cả kỷ lục, có thể nói kinh tài tuyệt diễm.

Dựa vào tên tiểu đệ này mà bày ra phong thiên đại trận, nam chủ mới có thể lấy yếu thắng mạnh, dễ dàng tiêu diệt Sở gia.

Quan trọng nhất chính là, hiện tại tên tiểu đệ này đang ở An Dương giới, ở một tiểu gia tộc bên cạnh An Dương giới nhận hết mọi ức hϊếp lăng - nhục!

Hắn nhất định phải đem người của nam chủ đoạt lấy, để mình sử dụng.

Sở Vô Thanh nghĩ đến nhập thần, khóe môi không khỏi hơi hơi giơ lên. Hắn xưa nay lãnh ngạo, liền tính kể cả khi cười cũng là cười nhạo châm biếm, nụ cười này giống như nụ cười phát ra từ thiệt tình, thật sự là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy, chỉ cảm thấy quanh thân hắn không khí tựa hồ đều có sức sống lên.

Tức khắc hơn phân nửa người ở đây đều giật mình, tâm thần đều như phải bị nhϊếp đi vậy, chỉ cảm thấy nụ cười này thấm đến tận xương tủy, tựa hồ không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả. Nếu có thể miễn cưỡng miêu tả, duy chỉ có câu “Chiếu sáng cánh đồng tuyết, thiên địa chợt lượng,” nhưng cũng chỉ tả được một phần mười.

Nhìn thấy một màn này, đồng tử đen của Sở Vô Tuyển thoáng thâm trầm, ánh mắt nhàn nhạt liếc mắt quét qua mọi người một cái, ánh mắt chứa đầy uy hϊếp, ngữ khí ôn nhu truyền âm cho Sở Vô Thanh nói: “ Đệ đệ yên tâm, ca ca nhất định sẽ dốc hết sức, giành lấy cơ duyên cho ngươi.”

Trong đầu truyền đến truyền âm của Sở Vô Tuyển, trên mặt tươi cười Sở Vô Thanh lập tức hóa thành châm chọc.

Dốc hết sức lực, giành lấy cơ duyên cho hắn? Sở Vô Tuyển tuy rằng lợi hại, nhưng cùng lắm chỉ vừa lên Trúc Cơ mà thôi, nơi nào so được với một Kim Đan cơ chứ, rõ ràng là thấy phụ thân hắn sẽ vì hắn mà chuẩn bị rất nhiều, nghĩ rằng lấy câu này làm cầu, mưu đoạt hết thảy của hắn đi.

Đáng tiếc a, đáng tiếc, nguyện vọng này Sở Vô Tuyển chỉ có thể thất bại.

Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe Thiên Tính trưởng lão nói: “Vô Tuyển, lần cơ duyên này, lão tổ đã phân phó qua, ngươi không cần tham dự. Bản thân ngươi đã là lôi linh căn, tu hành còn sử dụng công pháp thiên giai, là thiếu tông chủ mà Sở gia tập trung lực lượng bồi dưỡng, thật sự không đáng để lấy mệnh đi đặt cược, sự tồn tại của ngươi, chính là hy vọng của Sở gia. Mạng của ngươi, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn.”

Thiên Tính trưởng lão nói, không hề e dè mà làm trò trước mặt mọi người nói ra những lời này, nơi nơi biểu đạt Sở Vô Tuyển siêu nhiên, những người còn lại chỉ có thể đứng nơi thấp hơn nhìn lên.

Mặc kệ đời trước hay đời này, nghe được những lời như vậy, Sở Vô Thanh đều cảm thấy phẫn nộ. Ở trong mắt lão tổ, mạng Sở Vô Tuyển mới là mạng, mạng của hắn thì không phải sao, ha hả?

“Nhưng mà……” Sở Vô Tuyển trong lòng căng thẳng, muốn tranh thủ phản bác, nhưng lời nói vừa mới tới đầu môi, lập tức liền có một cổ uy áp vô hình giáng xuống. Uy áp rất mạnh, ngay cả thiên tính trưởng lão đang ở Nguyên Anh kỳ, cũng ở dưới cổ uy áp này mà run nhè nhẹ.

“Vô tuyển, tới.” Thanh âm lão tổ Sở gia vang lên, “Ta sẽ tự mình dạy dỗ ngươi, con đường ngươi đi không phải ở Sở gia, không ở tu giới, mà là ở Linh Thiên.”

Linh Thiên, Là nơi phía trên của vạn vật chúng sinh, nơi tu sĩ nuôi mộng phi thăng hướng đến!