Ma khí trên người Ma Vương đình chỉ lắc lư một lát, lặng lẽ dịch về phía trước một chút, lại dịch một chút, cuối cùng dịch đến rìa đống cỏ, nơi này đã tiến vào phạm vi bị công kích.
Cỏ chết không có uy lực lớn như vậy cũng vẫn không thể khinh thường như cũ, nhưng Tô Lâm lại bình thường nhìn chung quanh, thậm chí còn có thể sợ hãi than hai tiếng công kích của ma thú giống như pháo hoa xinh đẹp, lại bình luận ma thú nào thực lực mạnh tốc độ nhanh.
Ma Vương hít sâu một hơi, hỏi ra một câu vẫn chôn ở đáy lòng kể từ khi gặp được Tô Lâm.
“Ngươi vì cái gì mà không bị ma khí ảnh hưởng cũng sẽ không bị ảo giác mê hoặc?”
Tô Lâm nghe vậy quay đầu lại, như có điều suy nghĩ nói: “Thì ra ma khí sẽ ảnh hưởng đến nhân loại.”
Ma Vương biến thành cái đầu to lông xù đối diện với nàng, trong ánh mắt tràn ngập tự hoài nghi: "Ngươi chẳng lẽ không phải nhân loại?! Ta không có khả năng nhìn lầm." Nói xong dùng ma khí nâng tay nàng lên.
Lúc ở trong sơn động tay của Tô Lâm bị đá trên vách tường cắt ra rất nhiều vết thương, hiện tại vết thương đã sớm không chảy máu, nhưng vết thương vẫn còn, mùi máu tươi nhàn nhạt lượn lờ, vảy máu đỏ sậm trải rộng trên bàn tay. Đây chính là mùi vị thuộc về con người.
Mèo đen khổng lồ cúi đầu, liếʍ nhẹ ngón tay nàng một cái, đầu lưỡi nó không có xúc cảm thô ráp của mèo thật, giống như là bị đám mây lau qua ngón tay rất nhẹ nhàng.
Tô Lâm rút tay lại, cực kỳ ngứa ngáy.
Ma Vương cảm thụ một chút mùi máu, xác định mình thật sự không có phán đoán sai.
"Ta đúng là nhân loại không sai, về phần tại sao không bị ảnh hưởng, cái này ta cũng không biết." Tô Lâm lắc đầu, không tự chủ đưa tay xoa xuống huyệt Thái Dương của mình.
Kỳ thật trí nhớ của nàng cũng chỉ có một đoạn từ khi tỉnh lại đến bây giờ, ngoại trừ tên nàng ra thì cái gì cũng không nhớ rõ, không nhớ rõ lai lịch của mình cũng không nhớ rõ mình là ai, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Rất nhiều thứ ở thời điểm tiếp xúc sẽ đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, tỷ như cách làm cá khô, sờ tới Ma Khuẩn Thảo thì nhớ tới chiếu cỏ bồ đoàn, cũng trong nháy mắt nhớ tới cách bện, nhưng học được từ lúc nào hay cùng ai học thì không biết được.
Ma Khuẩn Thảo mang đến cho nàng ảo giác rất mơ hồ, người nhà xuất hiện bên trong đều không thấy rõ diện mạo, nàng cố gắng hồi tưởng một chút cũng không có nhớ tới cái gì liên quan tới người nhà.
Tuy nhiên nàng đối với hiện trạng của mình cũng không có quá nhiều cảm xúc, trong nội tâm chỉ có sự bình tĩnh, dù là lúc trước khi biết mình trở thành tế phẩm bị ép chờ chết cũng không có gợn sóng quá lớn.
“Nhân loại cổ quái.” Ma Vương nhìn kỹ nhân loại trong lòng, không bị ảnh hưởng cũng tốt, sẽ không chết nhanh như vậy.
Bên kia các ma thú đã thu hoạch mảng lớn Ma Khuẩn Thảo, những Ma Khuẩn Thảo còn lại có thể biết phải bị thu hoạch, phản kháng càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí chủ động kết nối lá cỏ, hình thành mảng lớn lưới cỏ, các ma thú không thể không liên thủ với nhau mới có thể hoàn thành một lần thu hoạch. Nhưng cắt cỏ như vậy đều sẽ nát thành từng đoạn từng đoạn, chỉ có thể làm nguyên liệu nhóm lửa.
Tô Lâm vội vàng hô to bảo chúng dừng lại.
“Đủ rồi đủ rồi, không cần thu hoạch thêm nữa, mau dừng lại.”
Các ma thú ngược lại nghe được, nhưng đang đánh tới cao hứng, nhất thời cũng không có ý định dừng tay, toàn bộ thảo nguyên vẫn hào quang đại thịnh như cũ, náo nhiệt vô cùng.
Tô Lâm vuốt vuốt Ma Vương thấp giọng nói: "Để chúng dừng lại đi, như vậy quá tiêu hao thể lực."
Ma khí trên người Ma Vương bay lên, biến thành hai cục bông chặn lỗ tai nàng, sau đó đầu hắn vừa nhấc liền một trận rống to kinh thiên động địa rung chuyển đất trời.
Bất kể là ma thú hay là Ma Khuẩn Thảo đều lắc lư thân hình theo, một giây sau tiếp theo đám ma thú rơi xuống đất với thần sắc mệt mỏi.