Nội tâm các ma thú tràn ngập nghi hoặc, tầm mắt nhao nhao nhìn về phía Rhine, muốn nói về biến hóa, ước chừng chính là nó khó có được một lần từ trong núi đi ra, xuất hiện ở nơi này.
Ma Vương đại nhân bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn, vội vàng ôm chặt cá khô còn chưa ăn xong.
“Các ngươi đang nói cái gì?”
“Đại nhân có cảm giác có gì thay đổi hay không?”
Ma Vương cân nhắc một hồi cẩn thận nói: "Cá khô, ăn rất ngon."
Chúng ma thú không nói gì lại không dám oán hận, vẫn là Johnson kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta vẫn luôn bị vật kia ảnh hưởng không cách nào khống chế được chính mình, nhưng hôm nay chúng ta đều cảm thấy rất khỏe, giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cho nên chúng ta nghĩ biến hóa này là do ngài mang đến.”
Nghe xong Ma Vương đại nhân lập tức lắc đầu phủ nhận: “Không liên quan đến ta.”
Chúng nó ở chung mấy trăm năm, nếu có thay đổi đã sớm xuất hiện mà không phải đợi đến bây giờ.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Lâm, những ma thú khác cũng nhao nhao quay đầu nhìn về phía nàng.
Nhưng sau đó chúng nó lại phủ định kết luận này, Tô Lâm một nhân loại nhỏ yếu cái gì cũng không làm được lại có thể tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với chúng nó cơ chứ.
"Là cá khô đi, điểm khác nhau lớn nhất so với ngày thường chính là ăn cá khô." Beja nói.
Quả nhiên vẫn là đang mơ ước cá khô của hắn, Ma Vương đại nhân chỉ biết đức hạnh của đám ma thú này, nhanh chóng mở ma khí che chắn toàn bộ bếp lò ngăn cách tầm mắt của chúng, ma khí trên người bắt đầu khởi động, ánh mắt bất thiện, rất có tư thế nếu chúng muốn đi lên cướp nó sẽ trực tiếp đánh bọn nó nằm sấp xuống.
Những con cá khô còn lại cũng đã được nướng gần xong, Ma Khuẩn Thảo cũng chỉ còn lại mấy gốc cuối cùng, Tô Lâm dập tắt lửa trong bếp, đem một cây Ma Khuẩn Thảo chưa thiêu đốt xong rút ra quơ quơ, Ma Khuẩn Thảo bị lửa đốt nên lá cỏ có mùi thơm khuếch tán bốn phía, làm người ta vui vẻ thoải mái. Nàng cảm thấy loại cỏ này nếu làm thành túi thơm hoặc chiếu bồ đoàn hẳn là sẽ rất có thị trường, chế thành nhan cũng không tồi.
“Có phải là nguyên nhân của cỏ không?” Tô Lâm đột nhiên chen vào nói.
Từ khi bắt đầu tiếp xúc với cỏ, tâm tình nàng liền phi thường bình tĩnh, cả người đều giống như được thứ gì đó trấn an.
Nghe được nàng nói Beja lập tức cãi lại, nhưng nó rất nhanh lại ngậm miệng, mặc dù đã mâu thuẫn với Ma Khuẩn Thảo nhiều năm như vậy, nhưng chúng nó chưa từng ăn đồ ăn dùng Ma Khuẩn Thảo để nướng, cũng không có đốt qua lá cỏ.
Kỳ thật tình huống mấy trăm năm nay so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, thường có thời điểm thanh tỉnh, cũng có thể khắc chế được du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc của mình, đặc biệt là ở trong khoảng thời tiết Ma Khuẩn Thảo sinh sôi nảy nở thịnh vượng nhất.
“Chẳng lẽ là thật?” Beja thì thào tự nói.
Teith không nói một lời, giương cánh nhanh chóng bay đi, lúc trở về trên lưng lại đeo một bó Ma Khuẩn Thảo lớn.
Nó ném đến trước mặt Gores, dứt khoát nói: "Nổi lửa."
Nghe xong Gores phun ra một ngọn lửa nhỏ, Ma Khuẩn Thảo kịch liệt bốc cháy, mùi vị nồng đậm bay ra còn có chút sặc mũi, Tô Lâm lui về phía sau hai bước.
Đám ma thú vây quanh đống lửa lẳng lặng nhìn, trên mặt lộ ra biểu tình hưởng thụ sảng khoái, giống như đang cử hành nghi thức tà ác thần bí gì đó.
Thật lâu sau, ngọn lửa dần dần nhỏ đi, trong ánh sáng ảm đạm, tiếng đói khát ùng ục lại liên tiếp vang lên.
Gores chán nản bò trở lại mặt đất, xương hai vai nhô lên cao, nó uể oải than thở: "Đói quá, ta đã một trăm ba mươi tám ngày không được ăn no rồi."
Cammy cúi đầu nhìn cái bụng dẹp của mình than vãn: "Ta sáu mươi tám ngày."
Nghe bọn nó nói vậy, Beja có chút đắc ý nói: “Ta mười ngày.”
Ma thú khác nhao nhao quay đầu căm tức nhìn nó nói: "Ngươi trốn chúng ta ăn vụng lúc nào hả!"
Beja đắc ý nhếch miệng lên: “Ta tìm được rễ cỏ có thể ăn ở thảo nguyên than cốc, chỉ là mùi vị có chút kỳ quái.”