Đây là một dãy núi đen dài vô tận, những mỏm đá màu đen cao cao thấp thấp đứng sừng sững tại chỗ, các góc cạnh bị gió sương mưa tuyết bào mòn trong hàng nghìn năm, giống như một bóng người đang lặng lẽ nhìn vào lòng đất.
Lúc này, trên núi ngoại trừ tiếng gió rít gào, cũng không có bất kỳ thực vật nào tồn tại, cơ hồ giống như một vùng đất chết.
Mà ở bên trong một nơi chết chóc như vậy, lại đột ngột xuất hiện một đám nhân loại bước đi nhanh lẹ. Nhóm người này thoạt nhìn đều là thanh niên trai tráng, nhưng tất cả đều gầy gò rách rưới, chỉ có một ông lão đi phía sau có nước da hồng hào, mặc một kiện trường bào vàng nhạt ngắn tay cực kỳ chói mắt.
Bốn người đi phía trước vác trên vai một giá gỗ thô sơ do thợ mộc vội vàng làm ra trong đêm, trên giá là một thiếu nữ hôn mê đang nằm, khuôn mặt nàng ôn hòa, đôi môi đỏ mọng, đẹp tựa như một nữ thần ngủ say lại không cẩn thận rơi từ trên trời xuống.
Benn khiêng một góc phía sau giá gỗ, tầm mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về phía thiếu nữ, thậm chí không thèm để ý đến bờ vai bị đè quá lâu nên đã trở nên tê dại, thẳng đến khi giày cỏ dưới chân bị đá sắc nhọn xuyên thấu, chui vào sâu trong gan bàn chân khiến chân hắn mềm nhũn. Giá gỗ trên vai nháy mắt nghiêng ngã, thiếu nữ bị đặt ở trên cũng vì thế mà rơi xuống dưới.
Bước chân của nhưng người khác cũng khựng lại, đầu tiên là nhìn về phía ông lão đầu bạc ở phía sau.
Benn cũng không thèm nhìn lại vết thương dưới chấn mình, hoảng loạn khom lưng về hướng sau lưng: “Mục, mục sư đại nhân, xin hãy tha thứ cho ta."
Lão mục sư không vui mà trừng mắt nhìn hắn một cái: “Chân tay vụng về ngu xuẩn. George, ngươi đi thay vị trí của hắn, mau lên, không thể dừng lại, chọc giận Ma Vương đại nhân, toàn bộ thôn đều xong đời."
George dùng bả vai đẩy Benn ra, nhận lấy một góc giá gỗ của hắn, hắn cực kỳ cẩn thận đặt cánh tay đã rơi xuống của thiếu nữ về vị trí cũ, đầu ngón tay lưu luyến sờ nắn, dưới chân lại không dám trì hoãn, bước nhanh về phía trước.
Benn khập khiễng đi theo ở phía sau, không dám dừng lại cũng không dám phát ra âm thanh.
Bởi vì đây là con đường dẫn tới vực sâu Ma giới, chờ đợi bọn họ chính là ác ma khủng bố cường đại đến mức vô pháp chống cự.
Trên giá gỗ chính là tế phẩm hiến cho ác ma năm nay.
Thôn Rosh ở khu vực hẻo lánh biệt lập, nằm trong lãnh thổ của đế quốc Malisa ở cực nam của toàn bộ lục địa. Một ngọn núi đen vô tận chắn ngang con đường đi ra thế giới bên ngoài, đồng thời cũng ngăn cách đại lục và Ma giới, khiến cho nhân loại có thể sống an ổn mà không bị ma thú xâm nhập.
Ngày thường ở thôn Rosh rất thành bình, không có chủ trang viên thu tiền thuê đất hay quý tộc thu thuế, nhưng không biết khi nào, một ác ma cực kỳ cường đại đã xuất hiện bên dưới vực sâu phía sau thôn, mỗi năm sẽ có một lần ác ma đòi tế phẩm từ thôn dân. Các thôn dân không có sức chống cự, không thể không phục tùng yêu cầu của ác ma, dù sao thì vị mục sự già duy nhất ở đây cũng là một mục sư bị đuổi ra ngoài thực tập, ngay cả thần chú chúc phúc cũng là lúc linh lúc không linh.
Mấy năm nay thôn dân thưa thớt, đã không có bao nhiêu nữ nhân cùng hài tử để hiến tế, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng chỉ có thể đẩy một vào sức lao động ra ngoài. Mà ngày hiến tế càng tới gần, tất cả mọi người đều hoảng loạn, rất sợ mình sẽ trở thành tế phẩm tiếp theo.
Cũng đúng lúc này, có một thiếu nữ từ trên trời giáng xuống thôn.
Mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, ngọn núi vốn đen kịt liền chìm vào bóng đêm sớm hơn những nơi khác..
Đoàn người đến gần đỉnh núi, gió càng ngày càng lớn, một loại cảm giác sợ hãi không thể diễn tả lan tràn trong lòng của mỗi người. Benn không ngừng phát run, kiềm cũng không kiềm được, hắn không có dũng khí tiếp tục bước về phía trước.
Lão mục sư rốt cuộc cũng mở miệng như ban ân, thanh âm cực kỳ khàn khàn.
“Tới rồi.”