Chương 4: Linh Tuyền Tẩy Tuỷ

“Tỷ tỷ, no rồi. ăn không vô.”

Tiểu gia hỏa chớp chớp đôi mắt, giống như tự hỏi, suy tư nửa ngày, tiếp nhận chén chào, vui vẻ đem nửa chén cháo ngô dự lại uống xong.

Lâm Diệp Nhi nhìn bộ dạng tiểu gia hỏa thỏa mãn, nhìn lại trên người nàng thân thể gầy yếu không mấy khối thịt, trong lòng cảm thấy chua xót.

Tiểu gia hỏa lại bưng tới một chén thuốc đen tuyền, đưa đến trước giường nàng, chu cái miệng nhỏ hô hô thổi, chờ đến ấm áp, mới đưa chén thuốc đến trước mặt nàng.

“Tỷ tỷ uống, uống xong bệnh sẽ tốt lên.” Tiểu nha đầu nhấp nháy nhấp nháy đôi mắt to nhìn nàng, nhìn dáng vẻ tiểu mạnh mạnh kìa làm lòng Lâm Diệp Nhi ngứa ngáy, nhịn không được vươn tay xoa xoa nàng đầu.

“Võ tử đâu?”

Từ ngày hôm qua bọn họ nói chuyện, nàng biết tên hai huynh muội này, cũng tránh

cho nàng bị bại lộ chuyện xuyên qua chỉ có trong truyền thuyết này.

“Ca ca ra bên ngoài hái cây thuốc, chờ mặt trời xuống núi ca ca có thể về nhà.”

Tiểu gia hỏa nói rất rõ ràng, rất có tính hình tượng.

Tiểu gia hỏa rõ ràng thực thông minh, vì sao ngày hôm qua phụ nhân lại nói nàng là ngốc tử.

Thời gian không sớm không muộn, Lâm Võ đã trở lại, cùng hắn trở về còn có một đại phu. Đại phu xác định nàng chỉ cần bồi dưỡng tốt là được, không cần phải đưa lên trấn làm gì. Nếu là nhà giàu có, có lẽ tiếp tục dưỡng bệnh, nhưng gia cảnh hiện tại có chút khó khăn.

Không bao lâu, Lâm Diệp Nhi lại cảm giác có chút muốn ngủ, xem ra thân thể này thực sự suy yếu.



Lúc này đây, Lâm Diệp Nhi mới vừa tỉnh lại lâm vào bóng tối, trước mắt liền xuất hiện một tầng sương mênh mông, nhìn hoàn cảnh chung quanh, giống như trong ánh mắt bịt kín một tấm màn, thấy không rõ.

Ừng ực, ừng ực thanh âm nước chảy từ trong sương mù truyền đến, đi đến thanh âm. Bỗng chốc, trước mắt thình lình trở nên rõ ràng, một hồ nước không gian bắt nguồn từ một cái suối, thanh âm lúc nãy chính là đây ra.

Đi tới gần nước suối, cơ thể Lâm Diệp Nhi trầm trọng tựa như đè nặng ngàn cân đột nhiên trở nên nhẹ nhàng. Nàng đi đến nước suối, vũng nước không lớn, chỉ có một bàn tròn lớn nhỏ.

Một cổ nhàn nhạt hương thơm thổi qua trong mũi, Lâm Diệp Nhi để sát vào mũi ngửi, mùi hương chính là từ trong nước suối tràn ra, có lẽ không thoát khỏi dụ hoặc của mùi hương. Lâm Diệp Nhi lấy một chút nước suối uống một ngụm, dư vị ngọt lành.

Bất tri bất giác, uống liên tiếp vài ngụm, thẳng đến bụng rốt cuộc uống không nổi, vuốt bụng tròn vo, Lâm Diệp Nhi ngã người nằm trên mặt đất, đến cả động cũng lười.

Chờ đến Lâm Diệp Nhi lại lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt chính là nhà tranh nghèo túng.

囧, Đúng là một giấc mộng kì quái!

Nhưng mà mùi gì vậy tại sao lại thúi quá.

Lâm Diệp Nhi vừa động thân mình, phát hiện thân thể này đã không cón suy yếu như lúc trước, thậm chí cảm thấy toàn bộ đặc biệt nhẹ nhàng, phảng phất như gánh nặng ngàn cân luôn đè nặng, lập tức toàn bộ dỡ xuống.

Lâm Diệp Nhi ngửi ngửi, mùi thối giống như xuất phát từ trên người nàng thì phải. Nàng cúi đầu vừa thấy, thiếu chút nữa đem chính mình hù chết. Tuy nói thân thể này hàng năm đều xanh xao vàng vọt, nhưng hiện tại toàn thân trên dưới giống như có một lớp đất bám lên, đen đen bẩn bẩn, giống như là từ hầm cầu bò ra.

Lâm Diệp Nhi vội vàng xuống giường, từ phòng bếp tìm được lu nước, từng gáo nước hắt lên trên người, bắt đầu xoa tẩy rửa thứ vừa đen vừa dơ bẩn trên người mình. Chờ đến nàng tắm rửa xong, kinh ngạc phát hiện da thịt của mình trắng nõn bóng loáng, làn da tốt, quả thực so lột xác trứng gà còn muốn trắng nõn hơn.

Đây là có chuyện gì?!