Chương 3: Tiểu Đoàn Đoàn Bất An

Lâm phúc cùng Lâm thị hai người mới vừa lòng cầm theo tấm da hươu đi ra khỏi sân, Lâm thị trên mặt giấu không được ý cười, nghiêng đầu nhìn đương gia nói: “Đương gia, vẫn là ngươi thông minh, tùy tiện nói hai câu, đã có được một tấm da hươu. Da hươu này đưa lên trấn bán cũng phải được nửa lượng bạc.”

Lâm phúc trừng mắt nhìn bà nương nhà mình liếc mắt một cái, “Nhỏ giọng chút, ngươi là sợ người khác không biết hay sao.”

Lâm thị bị hắn trừng, ngượng ngùng im miệng lại, chỉ chốc lát sau lại nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc, hôm nay không lấy được căn nhà kia.”

Lâm thị nghĩ đến căn nhà, vẫn là vẻ mặt căm giận.

Đều do Lâm Võ đáng chết, sớm không về, muộn không về, cố tình lúc này về.

“Được rồi, chuyện căn nhà tạm thời cũng đừng suy nghĩ. Chờ thêm một đoạn thời gian, rồi xem xét lại cũng không muộn.”

Lâm phúc biết trong thời gian ngắn không thể xuống tay, không có lý do chính đáng, hắn cũng không thể ra tay với bọn họ, lại tránh miệng lưỡi của xóm giềng.

Mặt khác, Lâm Diệp Nhi vẫn luôn an tĩnh nằm trong phòng, tuy rằng không ở bên ngoài, nhưng cuộc nói chuyện lại nghe rất rõ ràng, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của chính mình.

Bây giờ trong ngôi nhà này, chuyện lớn nhỏ, đều không có một trưởng bối ra mặt xử lý, ngược lại nếu có một vị trưởng bối có thể làm chủ mọi việc, cho dù trong nhà không có phụ mẫu, cuộc sống có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút, haizzz không chính là không có.

Lâm Diệp Nhi nhìn tình hình trước mắt, suy đoán vô cùng có khả năng thứ hai rất lớn. Nếu là như thế, kia thật đúng là không xong.

Hiện tại nàng chiếm hữu thân thể này, hẳn là hôm qua đã chết, mà hồn của nàng nhập vào.

Ai, nếu đã tới, cũng coi như là một loại duyên phận, chỉ là thân thể này quá yếu, có thể hay không sống sót rất khó nói.

囧, nhưng nàng không nghĩ lại chết một lần nữa. Lại chết đi, cũng không biết còn có cơ hội đầu thai hay không.



Nói nàng suy yếu, thật đúng là cực kỳ suy yếu. Có lẽ là nàng tỉnh đã lâu, thân thể có chút không chịu nổi, người nhanh chóng lâm vào hôn mê một lần nữa.

Chờ khi nàng lần nữa tỉnh lại, chỉ cảm thấy thân thể có thêm một ít sức lực, hơn nữa có thể cảm nhận được mát lạnh trên trán. Nhè nhẹ khí lạnh, làm cho đầu nàng có chút choáng váng dần trở nên tỉnh táo.

Lâm Diệp Nhi nhìn bên cạnh, một thân thể nhỏ bé nằm cuộn lại, trong mắt loé lên một tia lạnh lẽo, cảm nhận được thân thể có chút sức lực, muốn ngồi dậy, nàng đã nằm trên giường thật sự lâu lắm.

Đông tác của nàng đánh thức tiểu đoàn đoàn bên cạnh, vừa thấy nàng đã tỉnh, trong mắt tràn nhập nước mắt, khóc nhè lên án nói: “Tỷ tỷ, ngươi gạt muội. Tỷ tại sao lại ngủ lâu như vậy.”

Tiểu gia hỏa hẳn là bị nàng liên tiếp hôn mê làm cho sợ hãi, lúc này, mũi nhỏ bị nghẹt, thanh âm nhu thanh nhu khí, làm lòng người mềm như bông.

“Ta ngủ bao lâu?”

Tiểu gia hỏa giơ hai ngón tay, “Hai ngày, ca ca đều bị hù chết. Nếu mà vẫn chưa tỉnh, ca ca chuẩn bị ngày mai cỏng tỷ lên trấn tìm đại phu.”

Lộc cộc lộc cộc mấy ngày chưa ăn cơm, bụng đã cực kỳ đói.

“Tỷ tỷ, muội đi lấy đồ ăn cho tỷ.”

Tiểu gia hỏa nhảy xuống giường, vui sướиɠ chạy đi. Chỉ chốc lát sau, tiểu gia hỏa thật cẩn thận bưng một chén cháo ngô nóng hầm hập, mặt trên còn thêm một ít lá cải.

Lâm Diệp Nhi nếm một ngụm, hương vị không phải thực ngon, nhưng thân thể này đói cực kỳ, ừng ực ừng ực vài cái, một chén cháo nhanh chóng thấy đáy.

Tiểu gia hỏa cầm chén, lại thực nhanh bưng tới một chén khác.

Mắt Tiểu gia hỏa trông mong nhìn chén cháo, cái miệng nhỏ không tự giác nuốt. Lâm Diệp Nhi chú ý tới, đem chén cháo đưa tới trước mặt nàng, tiểu gia hỏa lắc đầu, nãi thanh nãi khí nói: “Không cần, tỷ tỷ uống. Uống no no rồi, không ngủ nữa.”