Chương 20: Kiếm Tiền

Lâm Diệp Nhi không cảm thấy như vậy, đồ ăn ít mà quý, hạt dẻ hiếm thấy, thị trấn người có tiền vẫn là tương đối nhiều, tất nhiên sẽ có người vui lòng mua cho hài tử ăn.

Có không ít người thấy hài tử nhà mình thèm thuồng, cắn răng mua nửa cân. Người vây xem, có người mua, cũng hào phóng mua cho hài tử ăn.

Một cái ăn ngon, hai cái ba cái đều cảm thấy không tồi, người từ vây xem chuyển thành náo nhiệt mua nửa cân hoặc mua một cân ăn, dần dần quán cũng náo nhiệt lên.

Một nồi hạt dẻ thực mau bán hết, không ít người đến muộn, nhìn trong nồi được bỏ một lượt hạt dẻ mới, ở một bên chờ. Lần này so với trước nhiều gấp đôi, thời gian xào cũng lâu hơn một chút.

Xào xong, nồi hạt dẻ so với lúc trước bán càng nhanh hơn. Những người đã mua lúc trước, ăn xong cảm thấy không tồi, lại quay lại đây mua tiếp.

Thời gian cả ngày hôm nay, tỷ đệ hai người bận tối tăm mặt mũi, Lâm Võ vội vàng phiên xào, Lâm Diệp Nhi tính tiền, lấy tiền. Tuy rằng vẫn luôn vội vàng, nhưng nhìn túi tiền càng ngày càng nhiều, cho dù mệt cũng cảm thấy đó là một loại hạnh phúc.

Toàn bộ hạt dẻ đã bán xong vừa lúc trời sắp tối, giữa trưa ba người ăn chút lương khô đối phó rồi tiếp tục làm. Trước về nhà, nghĩ đến ở nhà không có lương thực, quyết định đi trước mua chút lương thực rồi trở về.

Đi ngang qua một tiệm bán bánh bao, Tiểu Đoàn Đoàn đôi mắt nhìn bánh bao thịt, trong mắt tràn đầy khát vọng. Chính là bánh bao quá đắt, yên lặng thu hồi ánh mắt.

Lâm Diệp Nhi chú ý tới Tiểu Đoàn Đoàn khác thường, đi đến trước quán bánh bao, "Lão bản, lấy mười cái bánh bao thịt, giúp ta đưa đến bên kia." Ngón tay chỉ bàn trà bên kia.

"Tỷ, bụng đệ thực no, không cần mua cho đệ. Các ngươi ăn đi." Lâm Võ nghĩ tiết kiệm chút tiền, như vậy mùa đông muội muội sẽ không chịu đói, tỷ tỷ cũng không cần vất vả, ngày mùa đông còn muốn đi giặt quần áo kiếm tiền. Mỗi lần nhìn tỷ tỷ, đôi tay kia đông lạnh đến sưng đỏ, trong lòng hắn rất khó chịu.

Lão bản bán bánh bao hồ nghi nhìn về phía Lâm Diệp Nhi, Lâm Diệp Nhi cười nói: "Mười cái bánh bao." Đem tiền đưa qua rồi ngồi vào bàn.



Lão bản tự nhiên minh bạch, nhiệt tình đưa bánh bao qua.

Lâm Diệp Nhi cười đối hai người nói: "Còn không ngồi đi."

Tiểu Đoàn Đoàn kéo kéo ống tay áo Lâm Diệp Nhi, nhỏ giọng nói: "Bánh bao đắt, Đoàn Đoàn không ăn."

"Tỷ, đệ thật sự không đói bụng." Lâm Võ nói theo.

“Tiền ta đã thanh toán, các ngươi không ăn rất lãng phí.” Nói xong, Lâm Diệp Nhi duỗi tay sờ sờ đầu Tiểu Đoàn Đoàn, “Không cần lo lắng, tỷ tỷ về sau mỗi ngày đều mua bánh bao thịt cho hai đứa.”

Nhìn hai tiểu hài tử hiểu chuyện, Lâm Diệp Nhi trong lòng ngũ vị tạp trần, chua xót cùng đau lòng nói không nên lời.

Ngẫm lại trẻ con thời hiện đại, muốn cái gì có cái đó, bị cha mẹ sủng đến vô pháp vô thiên. Nhìn lại đệ muội gầy yếu trước mặt, Lâm Diệp Nhi trong lòng càng thêm đau lòng.

Lâm Diệp Nhi gọi một bình trà, 2 văn tiền, cũng không đắt lắm, đủ ba người uống. Mười cái bánh bao thịt, 20 văn tiền, lập tức tiêu đi 22 văn tiền, Lâm Võ nhìn đau lòng một trận, nhưng thực mau bị bánh bao thịt thơm ngào ngạt hấp dẫn quên đi đau lòng.

Lâm Diệp Nhi nhìn Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn hai người đều không động thủ, cười nói: “Còn không mau ăn, lạnh sẽ ăn không ngon.”

Lâm Diệp Nhi đặt mỗi người một cái bánh bao thịt vào tay bọn họ, sau đó chính mình cũng cầm một cái ăn.

Bánh bao này đừng nói rất thơm, nguyên nước nguyên vị, không giống ở hiện đại, bên trong thịt đều là những loại thịt tạp nham, không phải loại gì sạch sẽ.