Chương 19: Bán Hạt Dẻ

Qua nhiều ngày, nấm dại rất dễ dàng phơi khô, lúc sau Lâm Võ mang những cây nấm tươi mới đem ra sân phơi khô. Ngày hôm đó, Lâm Võ cầm theo một cái bếp lò đi vào sân.

"Tỷ, Bếp lò tỷ đặt làm xong rồi."

Lâm Diệp Nhi nhìn bếp lò, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ.

"Tỷ dùng bếp lò này để làm gì?" Lâm Võ một đường nhìn chằm chằm nghiên cứu bếp lò, cũng không hiểu được vì sao tỷ tỷ nói dùng cái này để kiếm tiền, biện pháp kiếm tiền như thế nào.

"Chờ ngày mai đệ sẽ biết." Lâm Diệp Nhi hưng phấn nói, quay đầu nhìn về phía Lâm Võ, "Tiểu Võ, ngày mai đem hạt dẻ trong phòng đưa lên trấn trên. Tỷ chuẩn bị đem hạt dẻ bán."

"Hạt dẻ có người mua sao?" Lâm Võ tỏ vẻ hoài nghi.

"Đến lúc đó đệ sẽ biết."

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, tỷ đệ ba người xuất phát đi về phía trấn trên. Từ chỗ bọn họ đi đến thị trấn gần nhất, đi đường nhanh nhất cũng chỉ mất hai canh giờ.

Chờ bọn họ đến nơi, mặt trời đã lên cao, cửa hàng nào cũng đã mở cửa, trên đường phố đã có rất nhiều người lui tới.

Lâm Diệp Nhi tìm đoạn đường nhiều người, bắt đầu nổi lửa bếp lò.

"Tỷ, tỷ đây là muốn xào những hạt dẻ nhỏ này?" Tiểu Đoàn Đoàn há hốc mồm mà nhìn Lâm Diệp Nhi đem toàn bộ những hạt dẻ hôm qua chuẩn bị tốt bỏ vào trong nồi.

Lâm Diệp Nhi an trí Tiểu Đoàn Đoàn ngồi một bên, nhắc nhở Lâm Võ "Tiểu võ, chú ý nga, ngàn vạn lần đừng dừng đảo."

Ở hiện đại xào hạt dẻ đều không cần dùng tay đảo nhiều, nhưng loại hạt dẻ này sẽ mở ra một cái lỗ nhỏ, lộ ra thịt hạt dẻ màu vàng, mùi thơm bên trong cũng dễ dàng tràn ra, nhìn càng thêm mê người.

Lâm Diệp Nhi không dám cho nhiều, trước lấy ra nửa túi hạt dẻ bắt đầu xào, mới đầu không có gì đáng chú ý, chờ đến lúc hạt dẻ chín, mùi hương tràn ra, thu hút không ít ánh mắt người đi đường.



Loại hạt dẻ này, bên ngoài người ta không biết thực ăn gì, nhưng ngửi mùi hương, nhìn cũng có vẻ ăn ngon, hiện tại đã có rất nhiều tiểu hài tử tham ăn vây quanh ở trước quán trông mong nhìn.

Trong mắt Tiểu Đoàn Đoàn cũng tràn đầy lửa nóng, nhưng nàng biết đây là dùng để bán, trong lòng muốn ăn, lại không dám nói, chỉ mắt trông mong nhìn.

Lâm Diệp Nhi bị tiểu dáng vẻ kia của nàng nhìn làm lòng mềm nhũn, gắp vài khối hạt dẻ ra, hảo hảo lột vỏ , đưa cho nàng. Tiểu Đoàn Đoàn vẫy tay nhỏ ngắn ngủn, "Không cần, bán kiếm tiền."

Lâm Diệp Nhi nhìn bộ dáng hiểu chuyện này của tiểu gia hỏa, trong lòng một trận chua xót.

"Không có việc gì, có rất nhiều. Đoàn Đoàn ăn cũng không sao cả." Lâm Diệp Nhi thực đau lòng, lột vỏ để một bên để nàng tự mình từ từ ăn.

Tiểu tử Lâm Võ một mực chết sống cũng không ăn. Lúc này, những tiểu hài tử vây quanh ở một bên, nhìn Tiểu Đoàn Đoàn ăn rất ngon miệng, miệng cũng thèm, kêu la cha mẹ đòi mua.

"Cô nương, đây là cái gì?" Có tiểu phụ nhân bế oa tử lại đây hỏi.

"Cái này gọi là hạt dẻ, có thể ăn đỡ đói, cũng có thể làm món ăn vặt cho tiểu hài tử. Đại tỷ, ngươi nếm thử." Lâm Diệp Nhi vừa nói vừa đưa hai khối hạt dẻ đến tay mẫu tử hai người.

Lâm Diệp Nhi quan sát phản ứng của hai người, thấy thần sắc của tiểu phụ nhân, trong lòng có phổ. Tiểu hài tử trong tay tiểu phụ nhân, ăn xong liền trực tiếp ồn ào, "Nương, con còn muốn ăn."

Tiểu phụ nhân cười hỏi: "Cô nương, cái này bán thế nào?"

"10 văn tiền một cân." Lâm Diệp Nhi đại khái cũng hiểu giá cả của thế giới này là như thế nào, tỷ như: Thịt heo 10 văn một cân, gạo 6 văn một cân, bột mì trắng 5 văn một cân.

Tiểu phụ nhân sửng sốt, "Đắt như vậy?"

Lâm Võ ở một bên nghe cũng cả kinh, giá này tương đương với giá thịt heo, trong lòng lo lắng, đắt như vậy không biết có người mua hay không.