Chương 9

Sáng sớm hôm sau, chúng ta cùng thức dậy sớm, sư phụ cùng sư nương có đã nhắc tất cả phải có mặt để nói về vấn đề quan trọng là thảm án gia môn ngày hôm qua.

-Kiếm pháp của Thanh Bạch phái chúng ta gồm ngũ cảnh. Nhất cảnh là dễ nhất, hầu hết đệ tử đều luyện một năm là có thể qua, nhị cảnh ít cũng phải ba năm, nhiều có đến năm năm, có Ngọc Nhi cùng đệ tử mới của Hoan sư đệ thật sự là kỳ tài hiếm thấy, mới vậy đã qua nhị cảnh. Tam cảnh người có ngộ tính cao thì một hai năm, còn người ngộ tính thấp e rằng cả đời cũng không qua nổi. Tứ cảnh cùng ngũ cảnh lại chia ra thành sơ, trung, hậu. Cao nhất là Tầm Hiên sư huynh đã đến ngũ cảnh sơ rồi đến ta cùng Hoan sư đệ tứ cảnh hậu còn Ngọc Lâm sư đệ, Lý Tần sư huynh mới chỉ tứ cảnh trung.

-A? Chẳng lẽ chưa ai đột phá ngũ cảnh sao sư phụ!?

-Hai mươi hai năm trước, Thanh Bạch phái chúng ta xuất hiện kì tài, hắn dùng chín năm điên cuồng luyện công đột phá ngũ cảnh, công lực thâm hậu...

-Hai mươi hai năm?? Dùng chín năm!? Có nghĩa là từ lúc người đó đột phá đến giờ đã mười ba năm!?

-Mười năm trước, giang hồ nổi sóng gió vì một hái hoa đạo tặc võ công cao cường họ Kim. Hễ ai đã bị hắn ngắm trúng đều bị hắn cưỡиɠ ɧϊếp tới chết, nếu có gia đình thì đàn ông cùng người già gϊếŧ sạch, nữ tử trẻ tuổi từ ba năm tuổi trở xuống hắn đều không tha. Nhân sỹ giang hồ bấy giờ hợp lực truy lùng hắn đều bị hắn đánh bại...

-Sư phụ, chẳng lẽ tên đạo tặc là kì tài của Thanh Bạch phái chúng ta!?

Đến lúc này sư phụ mới chịu giãn mày nhìn ta, người khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục nhíu mày.

-Sau hai năm hoành hành, hắn quay lại Thanh Bạch phái nhằm lấy cắp bí kíp võ công do Huyền Tông chân nhân để lại, may mắn sao bị Tả hộ pháp đánh cho trọng thương từ ấy biến mất khỏi giang hồ...

-Tả hộ pháp? Tháp chuông người cấm chúng con vào?

-Phải, nơi đó có chưa những bí tịch võ công do Huyền Tông chân nhân sáng tạo, do Tả hộ pháp cùng Hữu hộ pháp canh giữ. Chỉ khi có sự đồng ý của hai người bọn họ mới được vào, còn lại dù cố tình hay vô ý đi lạc đều bị gϊếŧ chết không tha.

-Người cùng các vị sư thúc bá là chưởng môn có được phép vào trong tháp chuông không?

-Thật đáng buồn là chúng ta không được phép, điều kiện đầu tiên để vào tháp chuông là phải đột phá ngũ cảnh, điều kiện thứ hai là được sự đồng ý của Tả, Hữu hộ pháp.

-Vậy vụ thảm án ngày hôm qua, chẳng lẽ...

-Đúng vậy, vụ án ngày hôm qua là do hắn làm, hắn đã quay trở lại.

Mọi người im lặng nhìn hai thầy trò tự hỏi tự trả lời cũng đủ hiểu ra vấn đề, Mạc Ninh cùng sư phụ, lần này thầy trò nói chuyện cùng hợp nhau đến lạ lùng, thậm chí đến nhíu mày cũng giống nhau.

-Sư phụ, nếu tất cả chúng ta liên thủ có cơ hội thắng cao hơn.

-Các con còn nhỏ ta không nói, ta cùng các sư huynh đệ có thể tạo Ngũ Lăng trận pháp, kết hợp cùng các đại đệ tử với những đệ tử có ngộ tính cao tất nhiên phần thắng nghiêng về chúng ta. Nhưng...

-Sư thúc Ngọc Lâm cùng sư bá Lý Tần chưa chắc đã chịu ra tay giúp đỡ.

-Hiếm có khi nào ta vừa lòng với con như vậy đó Ninh nhi.

-Con cũng có đoán được mà.

-Tuy ta không muốn nói xấu nhưng từ lúc võ công chúng ta vượt lên hai người họ đến giờ thì họ càng lúc càng tỏ rõ thái độ đối địch. Lý Tần sư huynh trước nay mang tính ghen ghét những người hơn mình, ta đều rõ nhưng Ngọc Lân sư đệ thực sự làm ta thất vọng.

-Đại Nan, mấy đứa nhỏ chắc cũng đói rồi, ăn sáng trước đã.

Sư nương có vẻ không muốn sư phụ kể quá nhiều với chúng ta làm giảm lòng tin tưởng của chúng ta vào môn phái nên vội tiếp lời chuyển qua chuyện khác. Cũng thật đúng lúc ấy tiểu nhị gõ cửa mang đồ ăn cho chúng ta.

-Sư nương, ta muốn ăn đồ sư nương làm~ ngon ngọt mềm mại biết bao nhiêu.

-Ninh nhi, miệng ngày càng dẻo, về đến nơi ta sẽ làm bánh, cho các con ăn đến phát ngán.

-Sư nương có tâm. Đệ tử cảm kích.

Chúng ta trăm miệng một lời nói với sư nương, đến sư phụ cũng haha cười lớn.

-Đuổi theo đứa nhóc ấy, không để nó chạy thoát.

-Đứng lại thằng nhóc kia.

-Ngăn lấy nó.

Bên ngoài có những tiếng ồn ào rồi một đứa nhóc ăn mặt tồi tàn, rách rưới lao vào phòng chúng ta.

-Chưởng môn, người làm ơn hãy thu nhận con làm đệ tử!! Cầu xin mọi người hãy giúp đỡ ta!!

-Ngươi là ai?

-Thưa chưởng môn, con...

Sư phụ chưa nói hết thì vài ba người cũng lao vào phòng, khuôn mặt họ có điểm dữ tợn, nhất là đại hán đứng giữa bị chột một bên mắt cùng cái đầu trọc lóc khiến hắn càng thêm hung dữ.

-Tên oắt con này, gia đình hắn thiếu nợ ta. Cha hắn thế nhưng ôm mẹ hắn nhảy sông tự tử, nợ cha thì con phải trả.

Hắn vừa nói vừa tiến lại gần phía đứa nhóc, bàn tay thô to tưởng chừng muốn chụp nát đầu đứa nhóc kia.

-Dừng tay! Hắn chỉ là đứa nhóc sao có thể trả ngươi tiền.

-Ta có thể bán hắn lấy tiền, tuy có chút lỗ nhưng vậy là cách tốt nhất.

-Ngươi!! Nhà hắn nợ ngươi bao nhiêu?

-50 lạng bạc cùng với tiền lãi, nhưng nể tình phụ mẫu hắn mới mất không nổi chỗ chôn ta lấy tổng là 80 lạng bạc.

-Kháo!! Các ngươi là ăn cướp à?!

Tất cả yên lặng nhìn lại ta, ta quên mất nữ nhi thời này thời này dù là thuộc giang hồ đi chăng nữa cũng phải giữ đạo nghĩa, ta cư nhiên văng tục, những hai lần liền, mà ta vẫn còn đang là tiểu cô nương nữa.

-Con oắt này dám chửi chúng ta, sư huynh, đánh nó.

-Dừng tay!! Đồ đệ ta sai, ta thay mặt nhận lỗi nhưng nếu động đến đồ đệ ta đừng trách ta vô tình.

-Lão già thật nhiều lời, hay ta xử lý hắn trước.

Ta nghe bọn chúng gọi sư phụ là lão già thấy bất bình thay sư phụ, vận dụng khinh công ta cho mỗi người bọn họ một cái bạt tai.

-Con oắt con này!! Tất cả cùng lên cho ta!!

Mấy tên đại hán cùng xông lên, ta sử dụng khinh công luồn lách rồi điểm huyện từng tên một.

-Hahahaha, tức cười, một đám các ngươi dám nói sư phụ ta ư!?

-Ninh nhi, đủ rồi. Ta phạt con về vào Sơn Lâm tu luyện 3 tháng.

Sư phụ nói xong liền giải huyệt cho đám đại hán, đám đại hán suy nghĩ chỉ một con oắt mà cũng có thể đánh bọn hắn, nếu thực sự để sư phụ con oắt ấy ra tay chắc bọn hắn không toàn mạng, món nợ là quan trọng nhưng tính mạng quan trọng hơn, lần sau gặp lại bắt thằng oắt ấy cũng không muộn.

-Chúng tại hạ có mắt như mù, xin cáo lui.

Một đám ầm ầm kéo nhau đến rồi lại kéo nhau đi, đứa nhóc nhìn bọn chúng đi quỳ gối cảm tạ ta, ta không có công gì mà hắn cảm ơn cũng làm ta thấy ngại.

-Ta đâu làm gì đâu, có cảm ơn hãy cảm ơn sư phụ ta.

-Ơn cứu mạng của chưởng môn cùng vị tỷ tỷ ngàn đời không quên, trưởng môn xin hãy nhận con, làm nô bộc cũng đủ khiến con hạnh phúc rồi.

-Đứng lên đi, ta sẽ thu con về, làm đệ tử của ta.

-Đa tạ sư phụ, đa tạ mọi người.

Ta còn đang vì chuyện bị cấm túc mà buồn lòng, sư tỷ chạm vào tay ta, dưới lớp áo dài ngón tay ta và sư tỷ khẽ ngoắc lấy nhau.