Chương 10

Sau khi về việc đầu tiên ta làm là thu dọn đồ, ta phải qua Sơn Lâm "luyện công".

Sơn Lâm là một hang động nhỏ ở phía sau chỗ ở của chúng ta, đi mất đến một canh giờ. Phần lớn chỉ có đệ tử bị phạt mới phải ra Sơn Lâm, mỗi bữa trưa đều sẽ có hạ nhân mang đồ ăn lên, ngoài ra cũng không được quay về Đường Môn Lâm nếu không có lệnh của sư phụ.

-Ninh...

-Sư muội, ta sắp không được gặp muội ba tháng rồi.

Tiểu khả ái không nói gì mà lao vào ôm ta, ta cũng ôm tiểu khả ái xoa đầu nàng.

-Ninh, ta sẽ đem cơm cho ngươi.

-Đường núi khó đi, để hạ nhân mang được rồi.

-Ngươi không muốn gặp ta?

-Sao lại không muốn gặp chứ, ta muốn ngày nào cũng được gặp muội, nói chuyện cùng muội.

-Vậy ta sẽ đem cơm cho ngươi.

-Nếu có đi thì gọi hạ nhân đi cùng, đi cùng các nàng ấy an toàn hơn.

-Ân.

Có tiếng gõ cửa, ta và tiểu khả ái cách nhau ra, mở cửa ta thấy một tiểu cô nương mặc bạch y nhìn ta mỉm cười.

-Xin hỏi, tỷ là?

-Tứ tỷ, muội là đệ tử sư phụ mới nhận đây.

-Lục muội!? Muội là đứa nhóc đó sao, ta còn tưởng muội là nam hài nữa đó.

-Tứ tỷ, tại muội mà tỷ...

-Được rồi, ta không sao, không cần nhắc lại, cùng coi nhau như người nhà nhé.

-Ninh...

-A, ngũ tỷ, muội xin lỗi không để ý.

-Không sao, tuy vào sau nhưng tỷ còn lớn tuổi hơn ta, đừng quá câu nệ.

-Sao cơ? Lớn hơn muội? Bằng ta sao?

-Không, tỷ ấy lớn hơn ngươi hai tuổi.

-Ân, vậy ta cũng phải gọi là tỷ tỷ rồi.

-Đừng mà các sư tỷ, cứ gọi ta là sư muội thôi.

Ta còn định nói thêm thì thấy sư phụ bước vào, người nghiêm khắc nhìn ta rồi thở dài một hơi.

-Ninh nhi, con đã dọn xong đồ?

-Đã xong thưa sư phụ.

-Vậy đi thôi!

Hai vị sư muội còn định nói gì đó nữa nhưng cuối cùng lựa chọn im lặng. Chỉ có ba tháng thôi, ba tháng mà thôi! Ta tự nhủ rồi bước theo sư phụ.

Đi bộ muốn gẫy hai cẳng chân cuối cùng cũng đến nơi, xung quanh động toàn cây cỏ, ít nhất thì cửa động còn thấy lối vào.

-Ta đến đây thôi, con vào trong tu luyện, cũng đừng sợ hãi, quanh đây không có thú dữ, một tuần có người đến dọn dẹp trong động một lần.

-Là, ta đã biết sư phụ.

Sư phụ gật đầu với ta, người lấy trong túi áo một cây nhang nhỏ đưa cho ta.

-Sư phụ, cái này là?

-Là nhang đuổi xà, ta lo sẽ có vài con xà đi lạc vào động ban đêm.

Ta nghe xong mà nổi hết da gà, cố tình làm đôi mắt long lanh, ta lén bấm vào lòng bàn tay để rơi một giọt nước mắt.

-Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, cho đồ nhi về đi.

-Ý ta đã định, ta thấy con cũng cũng cần luyện công thêm nhiều. Con nhìn con xem, còn chưa thể học nổi tầng thứ nhất.

-Phụ thân~

-Cái đứa nhỏ này, con nói ta làm sao yên lòng với con đây.

Người khuỵ một bên chân xuống ôm ta vào lòng, ta dụi dụi vào l*иg ngực người, trong đầu thầm nghĩ: "Cho con về đi, cho con về đi". Nhưng có vẻ cầu nguyện của ta không được đáp ứng, người đứng dậy xoa đầu ta rồi cất bước trở về, để ta đứng trơ trọi ở nơi khỉ ho cò gáy này, một tay cầm nhang đuổi xà, một tay xách hành lý ngây ngốc nhìn theo.

Nhìn sư phụ đi khuất bóng ta mới bừng tỉnh, sư phụ, người thế nào không đưa đá đánh lửa, cái nhang này đốt thế nào a~ ta còn đang loay hoay nghĩ cách để đốt cái nhang này trong trường hợp khẩn cấp thì nghe tiếng xột xoạt. Híp mắt nhìn lại vào bụi cỏ, tay ta cầm chắc cây nhang, một bộ ngươi sống ta chết với thứ trong bụi cỏ.

-Sư muội, mặt muội thật tức cười.

Thế nhưng là sư tỷ theo ta cùng sư phụ đến tận đây, lục y dính vài vết bùn đất, đầu còn vương vài chiếc lá cây, nàng là công chúa mà vì ta như vậy, quả thực làm ta cảm động muốn khóc.

-Sư tỷ!!

Ta lao đến ôm nàng, nàng vỗ nhẹ nhàng vào lưng ta.

-Tỷ, sao tỷ đến đến đây?

-Ta lo cho muội.

-Nhỡ sư phụ phát hiện?

-Ta sẽ về trước khi sư phụ phát hiện rồi hôm sau ta lại đến thăm muội.

-Tỷ, tỷ tốt với muội quá.

-Muội biết là tốt rồi.

-Muội thử vào trong động xem sao.

-Tỷ đi cùng muội.

Sư tỷ dắt tay ta đi vào, trong động cũng không sâu lắm nhưng khá rộng, có một chiếc giường, nến, tủ sách và thuốc đông y.

-Tỷ nghĩ nơi này liệu có rắn không??

-Ta nghĩ rắn sẽ không vào trong động đâu.

-Muội sợ...

Các ngươi đừng cười ta, ta dù sao cũng là nữ nhi chứ bộ, lại còn tiểu mỹ nhân xinh đẹp người nhìn người mê, mị lực tứ phía! A được rồi, không phải tất cả mọi người đều mê nhưng kiếp trước cũng rất nhiều người thích ta.

-Nếu muội sợ, ta sẽ xin sư phụ đến đây cùng muội.

-Không được, sư tỷ, ta là bị sư phụ phạt mà cũng không phải là phạt. Đây là một cơ hội để ta chuyên tâm luyện công hơn.

-Hay muội thấy ta phiền?

-Nào có sư tỷ, chỉ là muội cũng muốn giỏi võ công như tỷ.

-Muội có thể không cần giỏi võ, ta sẽ bảo vệ muội!!

Sao nghe sư tỷ nói ta có cảm giác là tiểu thụ chờ bao nuôi. Ta ngầu như vậy, soái khí như vậy, phải là công mới đúng chứ!! Đúng, ta trước giờ vẫn luôn là công mà.

Cùng sư tỷ ngồi nói chuyện đến lúc mặt trời đã dần ngả về phía tây ta với sư tỷ bịn rịn chia tay nhau. Nàng nói mai sau khi luyện công sẽ qua thăm ta, ta nắm tay nàng gật đầu, hai mắt nhìn nhau đầy lưu luyến.

Sau khi sư tỷ đi về ta bắt đầu ngồi xếp bằng luyện công, ta đặt quyết tâm phải có võ công cường đại để hành hiệp trượng nghĩa cũng như bảo vệ những người ta yêu thương.

Mặt khác ở Đường Lâm môn, không khí bàn ăn vì thiếu một người mà trầm xuống hẳn.

-Ta nhớ tứ muội khi trước ăn thanh đạm, từ khi nàng ốm dậy không thịt thì không vui, khi ăn chẳng ra dáng cô nương gì cả.

Dương Dự Lý vừa gắp miếng thịt vừa nhắc đến Mạc Ninh, hắn nhớ đến tứ sư muội trầm lặng cùng miệt mài luyện công rồi lại nhớ đến tứ sư muội hoạt bát nghịch ngợm.

-Ân, ngày trước tứ muội gặp ta một câu nhị sư huynh, hai câu nhị sư huynh, ta còn tưởng muội ấy thích ta. Giờ muội ấy ngoại trừ híp mắt nhìn ta thì cũng là trêu chọc ta, làm ta có cảm giác như một tiểu cô nương bị trêu đùa vậy.

Đại Khánh vừa gắp rau vừa nói, không có tứ sư muội đấu võ mồm với hắn khiến hắn có chút buồn.

-Ta còn nhớ Ninh nhi từng đến ta hỏi ta việc thuê thùa, lần trước ta định dạy mà nàng lại chạy mất, còn nói thà cầm kiếm cả đời cũng không động vào cây kim.

Trần Tiêu Tiêu gắp thịt bỏ vào bát cho Hàn Hàn rồi cũng cảm thán nói.

-Ta nhớ sư tỷ khi trước luôn giữ khoảng cách với ta làm ta thấy xa lạ, giờ tỷ ấy lại gần ta khiến ta thấy... thích hơn nhiều...

Ba từ cuối Hàn Hàn nói nhỏ hơn nhưng ít ai chú ý đến.

-Tướng công/sư phụ, hay chàng/người để Ninh nhi/sư muội/sư tỷ về đi.

-...

Đại Nan nhíu mày thật chặt, tuy làm sư phụ nhưng cũng cũng khổ tâm lắm chứ bộ.

-Không! Ninh nhi nên luyện công.

Sau một câu nói của Du Đại Nan cả bàn ăn trầm hẳn đi, mọi người không nói đều hạ bát đũa, ra ngoài sân để lại sư phụ đáng kính mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm rồi lại nhìn bàn ăn.