Chương 49

Đỉnh Phong Tuyết...

-Dạo gần đây bốn đệ tử ta phái đến kinh thành đã mất tích, hai đệ tử ta phái theo tìm kiếm chưa quay về, Thanh Lan, Mộc Thu cùng Nhược Thuỷ, ba người các con lên đường đến kinh thành điều tra việc này.

-Đệ tử tuân lệnh!

Sau khi lui ra ngoài, Thanh Lan định bám lấy Nhược Thuỷ bị nàng kéo ra một khoảng cách.

-Sư muội, ngươi vẫn không cho ta bám ngươi.

-Sư tỷ, ta là không quen thôi, ta không có ý gì.

-Sư muội, cho ta bám chút nha nha~

Mộc Thu nhìn người trước mắt bực mình kéo Thanh Lan lại.

-Nhược Thuỷ, muội về chuẩn bị đồ trước, để ta giáo huấn nàng.

-Ân, các sư tỷ cũng sớm chuẩn bị đồ.

Mộc Thu nhéo tai người bên cạnh, Thanh Lan đau đến mức hô lớn.

-Thu nhi, đau đau đau, nàng sao lại bạo lực như vậy!

-Ngày đêm bám lấy sư muội, ngươi không thấy phiền nhưng nàng thì thấy phiền.

-Cũng không có nha, ta đâu thấy nàng nói gì.

-Chả lẽ ngươi còn đợi nàng nói vào mặt ngươi?

-Ân ân được rồi Thu nhi, ta đã biết, đã biết.

-Về phòng xếp đồ.

-Nàng bắt ta tự xếp đồ sao?

-Bỏ đi, vẫn là ta giúp ngươi.

Hai người đi về phòng, một người ríu ra ríu rít còn một người im lặng lãnh đạm. Điều không thể phủ nhận là cả hai đứng cạnh nhau rất xứng đôi.

Kinh thành...

-Oa, rốt cuộc cũng đến nơi.

Ta từ trong kiệu ngẩng đầu ra nhìn, kinh thành thật phồn hoa, mọi thứ đông vui, tấp nập. Tiếng rao bán, tiếng la ó, tiếng cười đùa, chợt có tiếng vó ngựa vang lên, tất cả mọi người lùi về phía sau nhường chỗ cho đội kỹ binh, dẫn đầu là một nam nhân mặc áo giáp bạc, dưới ánh nắng màu phản chiếu lại đến chói mắt.

-Tham kiến công chúa điện hạ! Hoàng thượng có lệnh cho chúng thần đợi ở đây. Mời người di giá lên kiệu hồi cung, hoàng thượng rất mong được gặp người.

-Ta còn có bằng hữu, phiền các ngươi đi trước.

-Công chúa, mời người di giá lên kiệu, cùng bằng hữu của người, hoàng thượng có lệnh chúng thần không thể không tuân theo.

Vén rèm ra hiện một đôi tay trắng nõn, một cô nương nhảy từ xe ngựa xuống, khuôn mặt quả nhiên xinh đẹp nhưng không có một nét gì hiện lên dáng vẻ của công chúa mà giống một con gái của vị tướng quân nào đó.

-Công chúa!

-Khụ, ta mới không phải là công chúa.

Nói rồi cô nương kia lại giơ tay, lại một đôi tay trắng nõn thon dài đặt lên bàn tay ấy, cô nương kia đỡ người kia xuống, dưới ánh mắt trời nàng đẹp đến không chân thực, một mạng che mỏng không thể ngăn hết vẻ đẹp của nàng.

-Công...

-Chưa phải chưa phải.

Vén rèm một lần nữa, cô nương đưa tay đỡ lần thứ hai, bước ra là một tiểu cô nương khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại hấp dẫn khiến người ta muốn đến gần, muốn tìm hiểu, hơn nữa cặp mắt phượng kia thực sự cuốn hút, da thịt mềm mại càng làm người khác muốn chạm vào.

-Liệu có phải...

-Chưa, các ngươi cũng thật vội vàng.

Lần thứ ba, lần này dường như tất cả đều tập trung cao độ, thiếu nữ bước ra từ xe, khí chất ngao ngạo như khiến người khác muốn cúi đầu thuần phục. Du Mạc Ninh cũng sửng sốt, sư tỷ luôn ôn nhu nhà nàng nay thực sự là một nàng công chúa, cách xa nàng đến cực điểm, lắc lắc đầu xua đi suy nghĩ, nàng mỉm cười vươn tay, bàn tay ấm áp chạm vào tay nàng, đôi mắt cao lãnh nhìn Mạc Ninh tràn đầy ý cười. May qua, đây vẫn là Ngọc Nhi mà nàng biết.

Tất cả quỳ xuống hành lễ, lão bá đánh xe sau khi biết liền quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên.

-Miễn lễ!

Thanh âm lộ rõ cốt cách của bậc đế vương, không giận tự uy. Mạc Ninh đưa ngân phiếu cho ông lão rồi nói với Ngọc Nhi.

-Bổn cung cần bốn cái hộ vệ cùng hai cái cung nữ đi theo nàng.

Ngọc Nhi gật đầu ra hiệu cho nam nhân mặc áo giáp bạc, rất nhanh có người đến, Ngọc Nhi dặn dò sáu người kia bảo vệ xe ngựa cùng chăm sóc người trong xe, xong xuôi các nàng lên kiệu, tiểu cô nương trong xe ngoái ra ngoài vẫy chào các nàng, các nàng đồng thời cũng vẫy chào lại. Rồi hai xe đi hai hướng khác nhau, xe ngựa quay về Đường Môn Lâm thanh tịnh, cỗ kiệu tinh xảo dẫn các nàng đến hoàng cung tù túng đầy lộng lẫy xa hoa.

Hoàng cung thật to lớn, đồ xộ, như một cái l*иg sắt úp chụp tất cả mọi người bên trong. Kiệu dừng, Mạc Ninh như trước nhảy xuống đỡ lấy từng người, mấy cung nữ thấy có người tranh mất phần mình đều nhìn với thái độ chán ghét, các nàng nghĩ tiểu cô nương này chắc chắn là người hầu của công chúa muốn được dựa hơi chủ nhân.

-Công chúa, hoàng thượng có lệnh mời công chúa thay y phục đến gặp người.

Gật đầu khoác lên bộ cung bào chứng minh cho thân phận của mình, Ngọc Nhi dặn dò những cung nữ ở lại chăm sóc tốt cho các nàng rồi theo một vị thái giám cất bước đến Càn Long cung.

Trên đường đi nàng gặp rất nhiều cung nữ, thái giám, tất cả đều khom người hành lễ với nàng, đến trước cửa điện, thái giám hô to thông báo nàng đã đến nơi, cánh cửa mở ra, bước chân qua bục ngang nàng nhìn lên, làm một tư thế cúi chào đúng mực.

-Nữ nhi tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu.

-Con gái trẫm đã về, lại đây để trẫm nhìn con rõ hơn.

-Dạ.

Nàng đến gần ngẩng đầu lên, mẫu hậu từ ái nhìn nàng, mắt người đã đỏ hoe, nàng có bốn năm phần giống mẫu hậu, lại nhìn sang phụ hoàng, khuôn mặt nhìn nàng đầy tán thưởng cùng nhớ mong, mẫu hậu không kìm được lao xuống ôm nàng, phụ hoàng cũng vậy, người ôm cả ta cùng mẫu hậu vào lòng, khung cảnh ấm áp khiến nàng ngập tràn xúc động.

-Phụ hoàng, mẫu hậu. Con thật nhớ hai người.

-Chúng ta cũng vậy, con đi xa chắc mệt mỏi, nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai ta sẽ tổ chức gia yến chào mừng con trở về.

-Thưa phụ hoàng, lần này con có dẫn thêm vài vị bằng hữu.

-Bằng hữu của con? Trẫm sẽ sai người chăm sóc các nàng thật tốt.

-Đa tạ phụ hoàng!

Đến khi nàng trở về Trường Phượng cung, ngoài mấy cung nữ, thái giám hầu hạ thì không có ai.

-Những người đi cùng với ta, các nàng đâu rồi?

-Bẩm công chúa, các nàng đã được đưa đến khu nhà khách đối diện.

-Ân, dọn bữa trưa, mời các nàng qua đây cho bổn cung.

-Là, nô tỳ đã rõ.

Nàng hiểu rõ Ninh nhi cực kỳ không thích hoàng cung nhưng vì nàng nên nàng ấy mới đến đây. Ninh nhi nàng đừng lo lắng vì ta sẽ bảo hộ nàng thật tốt, không để bất cứ điều gì hay bất cứ ai làm tổn thương nàng.