Chương 48

Những ngày tiếp theo, tiểu cô nương bám lấy ta trêu đùa đòi ăn, ta rất muốn hỏi về phụ mẫu của nàng nhưng sợ nàng buồn nên vẫn chưa đả động đến. Nhìn nàng gầy gò ốm yếu nên ta đã nghĩ nàng tầm tám tuổi và tất nhiên ta đoán sai, nàng là mười một tuổi.

Xe ngựa dừng lại trước một khách điếm khá đông người, vì gần kinh thành nên huyện này sung túc hơn hẳn, chỉ cần nghỉ nốt hôm nay, tầm trưa mai hoặc chiều mai có thể tới nơi.

-Khách quan, mời vào mời vào!

-Tiểu nhị, cho bốn phòng thượng hạng!

Lại như lần trước, tất cả mọi người trong quán đều ngừng lại nhìn chúng ta, tiểu nhị cũng nhịn không được ánh mắt dừng lại phía sau ta, nơi các nàng đang đứng. Lão bá luôn ngại đi cùng chúng ta nên lảng tránh dắt ngựa ra phía sau cho nó ăn cỏ no nê rồi mới bước vào.

-Khách quan theo ta!

Vì bị sư tỷ nhắc nhở quá nhiều nên ta tiết kiệm chi tiêu, sư tỷ cùng tiểu cô nương kia một phòng, tiểu khả ái cùng Ngữ Dung, lão bá một mình một phòng ta và một mình một phòng, tất nhiên mấy đêm nay thực chất toàn là ta cùng tiểu hồ ly chung phòng nhau.

Đi qua một chiếc bàn, một tên đại hán chợt giơ tay ngăn chúng ta, hắn nở nụ cười lộ hàm răng ố vàng còn bám thức ăn.

-Tên tiểu tử này có thể đi lên lầu, cả đứa nhóc này cũng vậy, còn ba nàng lại đây bồi rượu cho ta.

Khi hắn nói mùi hôi thối từ mồm hắn bay ra khiến ta phát buồn nôn, ta bịt mũi lui về phía sau.

-Ngươi cái này bao lâu không xúc miệng, thật kinh tởm!

Đại hán hung hăng trừng mắt nhìn ta, hắn nắm lấy cây đao trên lưng vung xuống một đường thị uy.

-Tiểu tử này chán sống rồi, may thay nay ta tâm trạng tốt, nếu ngươi dập đầu gọi ta gia gia chui qua háng ta ba lần thì ta tha cho ngươi!

-Khẩu khí cũng thật lớn, xin hỏi quý tánh đại danh?

-Ta là Hùng Lang, cả cái huyện này ai cũng biết đến ta, quan huyện còn phải nể ta một phần.

Hùng Lang? Gấu sói? Hay gấu chó nhỉ? Ta suy nghĩ trong đầu về cái tên đại hán này, nghĩ nghĩ có chút buồn cười.

-Tiểu tử, ngươi cười cái gì, có tin ông đây băm ngươi ra?

-Nương tử, ta sợ quá, hắn đòi băm ta ra kìa.

Ta giả bộ sợ hãi núp sau các nàng, các nam nhân khác nghe vậy tiếc hận các nàng đã có phu quân đồng thời phỉ nhổ ta không ra dáng nam nhi.

-Ngươi nói sao? Nương tử ngươi?

-Ân, ba nàng là nương tử ta đã cưới hỏi đàng hoàng. Đây là con của ta cùng vợ cả.

-Con mẹ ngươi là vận may gì kiếm được ba cái thê tử xinh đẹp? Không được, ta đã chọn ba nàng, ngươi vẫn là mau mau tránh đi. Con thì ngươi có thể nhận và nuôi, còn thê tử ngươi thì để lại.

Một vài nam nhân thấy vậy âm thầm than thay cho ta, một vài người hiểu chuyện chỉ âm thầm xem kịch vui.

-Các nương tử, mau cứu ta a~ các nàng chẳng lẽ muốn làm thê tử của đại hán này.

Ngữ Dung dường như không chịu nổi nữa, nàng bịt miệng ta lại, sư tỷ cùng tiểu khả ái, nhéo eo thần chưởng, thậm chí tiểu hồ ly còn từ phía sau quất một nhát vào mông ta.

-Ngươi cái tên này tránh mau ra, nếu không đừng trách ta vô tình.

Ngữ Dung khinh bỉ nhìn đại hán trước mặt, đôi mắt loé tia lạnh lẽo

-Ha hả, có khí phách lắm! Ta thích!

-Ta cho ngươi ba giây để tránh...

-Một...

-Hai...

-Nương tử, đừng gϊếŧ người a~ ta sợ!

Ta vội vàng đè tay Ngữ Dung lại, lắc đầu ý không nên, dù sao hắn cũng chưa đến mức phải chết.

-Thượng Quan cô nương!

Một tiếng gọi vang lên trong quán, chúng ta quay đầu lại nhìn, một nam tử cao hơn ta, nước da màu đồng, khuôn mặt anh tuấn cùng đôi mày kiếm, thật không thể nghi ngờ nếu ta là một tiểu bạch kiểm thì sẽ không bằng hắn. Nhưng thật đáng buồn, ta là một cái cô nương ai gặp cũng đem lòng yêu thương nên chuyện đó không thể xảy ra. Thượng Quan họ này chỉ dành cho đế vương hoặc những gia đình có quan hệ họ hàng cùng đế vương, người thông minh chắc chắn sẽ biết đường lui nhưng xem ra ở đây có hai tên ngu ngốc đâm đầu vào.

-Xin hỏi các hạ là?

Ta cung kính làm một động tác chào, lời nói ôn hoà lịch sự như một văn nhân nho nhã. Thế nhưng hắn cư nhiên khinh thường nhìn ta, bất quá hắn còn ngại có sư tỷ ở đây nên vẫn trả lời ta.

-Thất đệ tử của Tầm Hiên trưởng môn Thanh Bạch phái. Xin hỏi các hạ là ai? Tại sao đi cùng đệ tử Thanh Bạch phái chúng ta?

Tên đại hán nghe thấy ba từ Thanh Bạch phái mặt tái xanh hẳn đi, hắn vội vàng lủi ra phía sau phòng bếp chạy mất nhưng giờ điều khiến ta quan tâm hơn là nam nhân trước mặt này.

-Đây là của ta nương tử, ta mới thú cách đây không lâu.

-Cái gì? Của ngươi nương tử?

Hắn ngạc nhiên hỏi lại, nếu ánh mắt có thể chém người, ta chắc chắn hắn đang dùng ánh mắt chém ta chín vạn chín trăm chín chín nghìn đao lên người.

-Ân, đều là của ta nương tử. Vị đại hiệp đây còn có gì thắc mắc muốn hỏi không?

-Sao có thể? Trần sư nương mới qua đời, các nàng sao có thể thành thân.

Hắn dám như vậy nhắc đến mẫu thân của ta, ta vội vàng quay mặt nhìn các nàng, các nàng đều rõ ràng con ngươi ta đã biến thành một màu đỏ đặc, ta phải kiềm chế cảm giác muốn gϊếŧ người này.

-Lục sư huynh, nếu hôm nay huynh xin lỗi tướng công ta, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì.

-Dựa vào đâu ta phải xin lỗi hắn?

Lục Hanh có chút không hiểu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi, tại sao hắn lại phải xin lỗi cái này tiểu bạch kiểm?

-Thứ nhất ngươi nghi ngờ mối quan hệ phu thê của chúng ta. Thứ hai ánh mắt ngươi nhìn tướng công ta đầy khinh thường cùng sát ý. Thứ ba, ngươi động chạm đến sư nương ta.

-Điều thứ ba thì còn có thể nhưng điều thứ nhất cùng thứ hai là vô lý. Ngọc Nhi, muội sao có thể như vậy làm nương tử cái này tiểu bạch kiểm, điều này không thể phát dương quang đại Thanh Bạch phái chúng ta.

Ta hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh dửng dưng nhìn hắn.

-Vậy vị đại hiệp này, xin huynh chỉ giáo cho ta biết làm cách nào để phát dương quang đại Thanh Bạch phái?

-Chuyện đại sự của phái ta, không nhọc tiểu bạch kiểm như ngươi xen vào.

-Ngữ Dung, Ngọc Nhi, Hàn nhi, chúng ta lên trên lầu thôi. Tiểu nhị! Dẫn đường!

Ta kéo các nàng đi theo tiểu nhị, tên Lục chết bầm kia muốn đi theo, ta khẽ nhẩm tiên quyết, tức thì hắn đứng yên một chỗ, không thể nhúc nhích, một lời cũng không tài nào phát ra.

-Sư tỷ, hắn là ai vậy?

-Như hắn nói, hắn là thất đệ tử của Tầm Hiên sư thúc, ta vô tình gặp hắn ở đại hội võ lâm sau lúc muội đến Hoa Nguyệt giáo.

Nhắc đến Hoa Nguyệt giáo ta lại không kìm được đau lòng, cũng chính vì ta để Hoa Mị Chỉ bắt đến Hoa Nguyệt giáo khiến gián tiếp dẫn đến cái chết của sư nương nhưng ta tuyệt không hối hận, vì đến Hoa Nguyệt giáo nên ta mới cứu được Ngữ Dung.

-Sư tỷ, người đã nhận là của ta nương tử, vậy có nên làm một chút chuyện mà phu thê nên làm?

Ta nói đùa để dịu bớt bầu không khí trong phòng, mặt sư tỷ phiếm hồng ngượng ngùng nhìn ta, đôi môi hồng hơi hé mở như định nói gì đó, rõ ràng là định làm dịu không khí mà ta lại thấy hấp dẫn, ta ôm ngang eo nàng hôn lên cánh môi nàng, nàng có chút ngập ngừng hơi đẩy ta rồi cũng để mặc ta chiếm lấy mật ngọt. Ta đè nàng lên bàn, nàng ngửa cổ lên để chúng ta có thể tiện hôn nhau hơn, đã lâu chúng ta chưa hôn nhau như này, ta quấn lấy chiếc lưỡi nàng không muốn buông tha, đợi đến lúc nàng gần như hết dưỡng khí dựa vào lòng ta, ta mới buông tha. Ta đoán nếu ta không đỡ chắc chắn nàng sẽ ngã xuống nền đất.

"Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên, chúng ta cùng chỉnh lại y phục đầu tóc rồi ra mở cửa, tiểu cô nương đứng ở cửa lẳng lặng nhìn chúng ta.

-Vào đi, ta về phòng đây, sư tỷ ngủ ngon.

-Ân, muội ngủ ngon.

Chúng ta tuy nói ngủ ngon nhưng còn lưu luyến nhìn nhau thêm một hồi, tiểu cô nương có chút buồn ngủ gõ gõ xuống bàn ra hiệu, ta cười cười đóng cửa lại ngẫm nghĩ may sao mình không có con, nếu không chắc hẳn ta sẽ bị mất hứng suốt ngày mất!

Tác giả: Cứ bị nói chương ngắn dù chương nào số lượng chữ cũng trên 1200, dài hay ngắn tuỳ xem trẫm có xuống dòng nhiều hay không thôi... tiện thể mẹ ghẻ sắp trở lại, trẫm đang nghĩ xem ai sẽ là đối tượng bị trẫm ngược, hít hà, Vân Nhược Thuỷ xuất hiện hơi ít, chuẩn bị cho lên sàn và ngược nào!!!!!!!