Chương 32

-Chỉ nhi!

Hoa Ngữ Tâm lên tiếng rồi như nhận ra gì đó nàng liền đổi giọng.

-Hoa Mị Chỉ ngươi đến đây làm gì?

-Nghe nói võ lâm đại hội tổ chức thật vui, Hoa Nguyệt giáo ta đây cũng muốn tham gia.

Thân ảnh màu đỏ từ từ hiện ra trong tầm mắt mọi người. Ta còn đang ngạc nhiên nhìn tên Đàm lão già đã chết, cao thủ võ lâm không tránh khỏi một cái châm nhỏ nhoi kia sao, thực sự bất hợp lý.

-Tà giáo này, hôm nay tất cả huynh đệ chúng ta gϊếŧ chết ngươi.

Một tên đệ tử của Cổ Dương cầm đao xông lên, hắn phi thân thật nhanh đến chỗ Hoa Mị Chỉ. Ống tay áo khẽ phất, một chiếc châm bay ra ghim vào trong đầu hắn, thân ảnh hắn ngã vật xuống đất.

-Các huynh đệ, xông lên!!!!

Hơn năm chục người của Cổ Dương cầm thương cùng đao lao về phía Hoa Mị Chỉ, hắn thong dong đứng đó không nhúc nhích rồi từ những đỉnh ngọn cây hàng loạt châm độc bay ra, hơn năm chục người còn lại hơn ba chục.

-Hoá ra đã có sắp đặt từ trước.

Ta dùng tiên lực dò xét, trên đỉnh những ngọn cây kia có đến hơn hai chục người của Hoa Nguyệt giáo. Ta lại dùng tiên lực lên người Hoa Mị Chỉ, hoá ra hắn ta cũng là người tu tiên, khó trách, khó trách... nhưng tại sao lại không thấy Hoa Ngữ Dung?

-Này, áo đỏ, giáo chủ của các ngươi đâu?

-Nương tử của ta hôm nay mệt mỏi.

-Cái gì? Nương tử?

Ta cùng Hoa Ngữ Tâm hét lên cùng một lúc, hai chúng ta nhìn nhau và đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

-Ân, chúng ta đã tổ chức hôn lễ ngày hôm qua. Thực ngại quá quên không mời các ngươi.

Nắm tay ta xiết chặt lại, chuyện này không đúng, nhất quyết có ẩn khúc, ta nhìn sang Hoa Ngữ Tâm, khuôn mặt nàng trắng bệch nhìn Hoa Mị Chỉ.

-Chắc chắn do Thanh Bạch phái các ngươi cấu kết cùng Độc Môn và Hoa Nguyệt giáo!!!!

Tên đệ tử Cổ Dương gào lên, ánh mắt phẫn hận đổ lên người chúng ta.

-Ta! Du Mạc Ninh! Không làm việc thẹn với lương tâm.

-Hừ, một đám ra vẻ đạo mạo khiến ta mệt mỏi. Hoa Ngữ Tâm ta, khôi phục lại danh nhị giáo chủ Hoa Nguyệt giáo.

Hai lời nói ra mang ý nghĩa khác hoàn toàn nhau, Hoa Ngữ Tâm vứt thanh kiếm xuống đất dứt khoát bước về phía Hoa Mị Chỉ. Ta đứng nhìn nàng rồi quay qua khuôn mặt đầy mị hoặc của Hoa Mị Chỉ móng tay cắm vào lòng bàn tay chảy máu mà ta mặc nhiên không hay.

-Ngữ Tâm, không được làm điều hồ đồ!!

Phụng Hoan sư bá đứng dậy nói, khuôn mặt người tràn đầy vẻ thất vọng.

-Xin lỗi sư phụ, đây là quyết định của riêng ta. Ta vẫn phải trở về nơi ta đã đến.

Phụng Hoan sư bá ngồi xuống, khuôn mặt đầy vẻ sầu lo cùng suy nghĩ, ta thấy chuyện này càng lúc càng không bình thường, chỉ riêng Hoa Mị Chỉ là tu tiên giả cũng đã khiến ta bất ngờ.

-Phó giáo chủ Hoa Nguyệt giáo, Hoa Ngữ Dung đồng ý theo ngươi?

Ta vẫn không kìm được nghi vấn hỏi hắn.

-Câm miệng!! Tên giáo chủ để ngươi gọi sao! À hoá ra là ngươi, tiểu cô nương vô lễ dám mắng ta, ngươi cũng không thoát.

Hắn nhanh chóng lướt về phía ta điểm huyệt rồi khoác ta lên vai ra lệnh rút lui. Chỉ nghe "sưu sưu" vài tiếng, những tên đệ tử Cổ Dương phái nằm xuống đất máu màu đen chảy ra từ miệng. Ta bị Hoa Mị Chỉ khoác trên vai phải kiềm chế bản thân không chưởng chết hắn nếu không sẽ làm hỏng kế hoạch.

-Tại sao ngươi bắt nàng về?

-Năm năm trước ả đã chửi ta, ta đã muốn cắt lưỡi ả từ giây phút ấy.

Lời hắn nói âm lãnh đến cực điểm, ta để ý Hoa Ngữ Tâm dùng khinh công phía sau nhìn ta đầy áy náy. Ta có chút khinh bỉ, chờ ta cứu được Hoa Ngữ Dung, ngươi cùng cái tên này muốn thành đôi hay thành cái gì ta cũng không quản.

Lại ra đến bờ sông, hắn trói ta thật chặt đạp ta một cước, dường như chưa hả giận hắn còn tiếp tục đạp thêm, ta cố chịu đựng cảm giác muốn gϊếŧ chết hắn, nhẫn nại chịu đau đớn nhắm lại đôi mắt.

-Hừ, Hoa Ngữ Dung là của ta, ngươi một tiểu nhãi ranh cũng muốn trộm tâm, nực cười!!

Càng nói đạp càng hăng khiến ta ho ra búng máu, tên này chắc chắn đã tác động lên Hoa Ngữ Dung, quả thực bỉ ổi đến cực điểm.

-Hoa Mị Chỉ, dừng lại, nàng chết mất!!

-Nhị giáo chủ, nàng lo lắng sao?

-Ta... ta chỉ không muốn có người chết trên thuyền.

-Yên tâm đây chỉ là dạy dỗ nho nhỏ, ta muốn tiện nhân này sống không bằng chết!

Sau vài canh giờ tra tấn, cuối cùng thuyền cũng cập bến, hắn túm lấy y phục kéo ta xuống thuyền, vừa đi vừa kéo ta thật mạnh, xuyên qua khu rừng, những cành cây, bụi gai đâm vào da thịt khiến ta phát đau.

Cuối cùng cũng thấy được Hoa Nguyệt giáo bản doanh, nó gồm sáu tầng tháp thật cao, có một chiếc cổng sắt thật nặng nề cùng khoảng sân rộng với vài lính gác.

-Nhị giáo chủ đã trở về, phó giáo chủ trở về!

Cánh cổng mở ra, ta vẫn tiếp tục bị lôi vào trong, đệ tử Hoa Nguyệt giáo nhìn ta với ánh mắt tò mò cùng đầy khinh thường, ta bị kéo đến một nơi tối tăm nhưng ta có thể nhìn thấy rất nhiều vết máu đã khô đọng lại cùng vài dụng cụ tra tấn cũng như những bát thuốc nằm chỏng trơ.

-Canh gác cho tốt!

Hắn lạnh lùng quăng một câu rồi quay gót, đợi sau khi hắn đi hẳn ta vội phân thân lẻn đi tìm Hoa Ngữ Dung. Ta tìm từng toà tháp một, đến toà tháp trung tâm, linh tính ta như mách bảo điều gì đó, ta leo lên tầng cao nhất, sau khi qua mặt đám đệ tử cùng nô tỳ ở đó, ta đẩy chiếc cửa gỗ bước vào trong phòng. Căn phòng nữ tử tràn ngập mùi thơm cùng sự gọn gàng, ta có thể chắc chắn đây là phòng của Hoa Ngữ Dung cho tới khi ta nhìn lên giường, toàn thân ta như hoá đá. Hoa Ngữ Dung nằm đó, toàn thân không mảnh vải còn mang theo vết roi quất, tuy rằng vết thương không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng trái lại còn tăng thêm độ quyến rũ nhưng nó như ghim vào tim ta vậy.

-Ngữ Dung, tỉnh lại, nàng làm sao vậy?

Ta nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt của nàng nhưng không một động tĩnh đáp trả, như cảm nhận được điều gì đó ta nhìn xuống dưới giường, vết lạc hồng đâm vào mắt ta, làm cả tâm ta phát đau.

-Ngữ Dung, nàng tỉnh lại, ta đến rồi.

Ta truyền tiên lực vào người nàng, một lát sau nàng mở đôi mắt đờ đẫn nhìn ta.

-Chắc chắn là ta nằm mơ rồi, Mạc Ninh sẽ không đến đây.

-Là ta đây, xin lỗi nàng ta đến trễ, là ta không bảo vệ tốt nàng, ta thực có lỗi, đều là lỗi của ta!!

Ta ôm chặt nàng vào ngực tự trách, nàng chợt đẩy ta ra, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt.

-Ngươi đi đi, thân thể này của ta đã bị vấy bẩn, ta không xứng với ngươi nữa.

-Không!! Ta không đi!! Nàng luôn luôn như vậy khiến ta không kìm được yêu thương che chở, nàng là tiên tử trong lòng ta.

-Ta không muốn nghe, ngươi đi đi, đừng nhìn ta nữa, đi đi!!

Ta tiếp tục ôm lấy nàng, nàng khóc trong ngực ta rồi ngủ thϊếp đi, ta thay nàng lau những giọt nước mắt rồi nhẹ hôn lên trán nàng. Hoa Mị Chỉ! Ta sẽ trả gấp mười những gì ngươi gây ra cho nàng!