Chương 29

Ngũ đại môn phái còn gọi là chính phái gồm có: Thiếu Lâm (chuyên về quyền cước, vũ khí chủ đạo là gậy), Thanh Bạch (chuyên về khinh công cùng kiếm pháp), Tuyệt Nga (chuyên về kiếm pháp hoặc kim châm), Cổ Dương (chuyên về đao pháp cùng thương) cuối cùng là Điệp Cốc (chuyên về quyền cước cùng cơ quan thuật). Ngoài ra còn những môn phái nhỏ mà ta chẳng tài nào nhớ nổi tên. Về phía tà giáo có nhị đại tà môn là: Hoa Nguyệt giáo cùng Độc Môn giáo, Hoa Nguyệt nổi tiếng về dùng mị lực kết hợp với châm độc còn về Độc Môn giáo chỉ có độc và độc. Ta thực không hiểu sao những môn phái dùng độc bị coi là tà giáo, mô tuýp quen thuộc chăng?

-A di đà phật, bần tăng...

Ta bắt đầu không nghe nổi nữa mà thả hồn theo gió, nơi này địa thế cao, gió thổi thực thoải mái, ta để ý mỗi môn phái được đưa đến khu riêng, ánh mắt ta đánh sang phía sư muội của Hoa Ngữ Dung, phát hiện nàng đang lạnh lùng nhìn ta, ta vội nhìn chỗ khác, tiểu khả ái đã lạnh, cái này sư muội của Hoa Ngữ Dung còn muốn lạnh hơn.

-Ninh, ngươi với ta cùng phòng.

-Sư muội, ngưoi chung phòng với ta.

Tiểu khả ái cùng sư tỷ lên tiếng cùng lúc, ta hận không thể biến nhỏ rồi chuồn đến một nơi khác. Một ánh mắt chờ mong nhìn ta, một ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng. Ta thực bối rối, không biết phải làm sao thì một giọng nói đầy lạnh lùng không chứa tình cảm vang lên.

-Ngươi là Du Mạc Ninh?

-Ân.

-Tốt, theo ta!

Ta chưa kịp đáp lời tiểu khả ái cùng sư tỷ đã đứng lên chắn trước mặt ta.

-Cô nương, ngươi muốn gì?

-Tại sao sư muội ta phải đi theo ngươi.

Nàng không chả lời chỉ thờ ơ nhìn về phía ta, ta thở dài rồi bước về phía nàng.

-Sư muội, muội định làm gì?!

-Ninh, chúng ta phải tra rõ.

Tuy rằng được bảo vệ ta thực cảm động vui mừng nhưng cũng có chút đau đầu.

-Yên tâm yên tâm, mọi người đều biết nàng ấy là đệ tử Phụng Hoan sư bá, không có gì to tát xảy ra đâu.

Chúng ta đi đến trước một khoảng sân rộng, hai người chúng ta đứng trầm mặc, ta nhìn người đứng cạnh, nàng đang nhìn nơi nào đó, gió thổi qua khuôn mặt nàng ấy làm sợi tóc bám vào khoé môi, không hiểu sao ta thấy cảnh đó thực hấp dẫn.

-Tỷ tỷ ta ổn không?

-Hả?? Sao cơ??

Ta đang thất thần nên chưa kịp để ý nàng nói gì.

-Hoa Ngữ Dung, nàng khoẻ không?

-Nàng ổn. Chỉ là nàng nhớ ngươi.

-Nhớ ta ư? Ngươi hiểu được nàng bao nhiêu mà có thể nói vậy?

-Ngược lại là ngươi, Hoa Ngữ Tâm, ngươi là muội muội nàng, ngươi hiểu nàng bao nhiêu!?

-Ngươi đang chất vấn ta!?

Nàng rút thanh kiếm kề vào cổ ta, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

-Thế nào? Bị ta nói trúng tim đen muốn gϊếŧ ta?

-Ngươi cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi?!

-Chỉ bằng ngươi đòi gϊếŧ ta? Nực cười! Thứ cho ta nói thẳng, đối với ta mà nói, gϊếŧ ngươi như gϊếŧ một con kiến!!

Nàng dí kiếm sát vào cổ ta, tức thì một dòng máu chảy ra theo thanh kiếm.

-Du Mạc Ninh, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì lời nói hôm nay.

Ta khẽ nhếch môi cười, thật ngu ngốc, ta thực ghét những nữ nhân tự cho mình là đúng. Khẽ phất ống tay áo, thanh kiếm nàng gãy đôi, ta nhìn nàng giơ bàn tay lên.

-Mạc Ninh, đừng làm hại nàng.

Ta thấy Hoa Ngữ Dung vội vàng dùng khinh công chắn trước người Hoa Ngữ Tâm.

-Ta vốn không định gϊếŧ nàng, nhưng trừng phạt nàng là không thể thiếu.

-Ta nguyện thay muội muội ta chịu phạt.

Hoa Ngữ Dung quỳ gối xuống nhìn ta, thật tình, ta cũng đâu có bắt nàng quỳ, ta chỉ muốn doạ muội muội nàng thôi mà.

-Hoa Ngữ Dung, đừng tưởng ngươi quỳ gối là ta tha thứ cho ngươi, mau đứng lên, ta không thích ngươi quỳ gối trước mặt người khác, ta mới không cần, ta có thể gϊếŧ chết nàng.

Ta liếc nhìn Hoa Ngữ Tâm, thật muốn hảo hảo dạy dỗ nàng một trận.

-Đứng lên đi, ta không cần nàng quỳ.

-Nếu nàng chịu tha thứ cho muội muội ta...

-Được rồi. Bất quá cũng chỉ muốn muội muội nàng thêm hiểu nỗi lòng nàng, hừ, ta đúng thành kẻ ác rồi.

-Mạc Ninh...

-Đừng gọi tên ta, về đi, nơi đây là Thiếu Lâm Tự, đừng để họ phát hiện ra nàng.

-Lần trước, ta...

-Không cần nhắc lại, bây giờ chúng ta là bằng hữu, hoặc nếu nàng muốn có thể làm người xa lạ.

-Cho ta thời gian suy nghĩ.

-Nàng định suy nghĩ bao lâu? 1 tuần, 1 tháng, 1 năm hay cả đời? Chúng ta cứ vậy làm bằng hữu đi!!

-Nàng rõ ràng không cho ta lựa chọn!

-Hảo!! Một năm, ta cho nàng một năm, suy nghĩ cho kỹ!

-Không cần đến một năm.

-Vậy tuỳ nàng, khi nào nàng nghĩ xong, đến nơi chúng ta nói chuyện lần đầu.

-Hai ngươi đang nói đến gì vậy?

-Nói gì đến lượt ngươi xen vào sao?! Chuyện giống này lần sau còn phát sinh, đừng trách ta vô tình.

Ta vừa quay người thì một bàn tay nắm lấy tay áo của ta.

-Mạc Ninh...

-Còn chuyện gì nữa? Nếu không có mau buông, ta mệt mỏi.

Chợt nàng ôm lấy lưng ta, chất lỏng lạnh lẽo theo đó trượt vào trong cổ áo ta.

-Nàng không thèm để ý ta, thậm chí không nhìn ta lấy một lần.

-Ta chịu thua. Nàng đó, 20 mà còn như tiểu hài tử. Thật hết cách với nàng.

Ta quay người lại nhìn kỹ nàng. Hôm nay nàng đeo một chiếc mặt nạ, dưới ánh trăng, chiếc mặt nạ bạc của nàng càng khiến nàng thêm mê người. Ta đưa cho nàng chiếc khăn tay, nàng ngơ ngác cầm lấy.

-Ta không thể tháo mặt nạ của nàng giúp nàng lau nước mắt, uỷ khuất nàng rồi.

-Mạc Ninh!!

Nàng lao vào lòng ta vừa ôm ta vừa khóc, ta khẽ xoa lưng cho nàng, tấm lưng thon gầy còn có chút xương.

-Nàng ăn nhiều lên, gầy đến mức xương cắm vào tay ta.

-Nàng chê ta xấu xí??

-Mới không có, chỉ là ta muốn nàng có thịt thêm một chút.

-Ân, ta biết.

Rồi ta cùng nàng chợt nhớ trong sân không chỉ có mình chúng ta, nàng khẽ tách khỏi cái ôm của ta, ta có thể thấy tai nàng hồng lên.

-Ngươi... ngươi cư nhiên khi dễ tỷ tỷ ta!

-Nào có, ta cùng tỷ tỷ ngươi là một đôi trời đất tạo nên.

-Hoang đường, thực hoang đường!!

-Xem ra muội muội nhà nàng cũng không ưa ta.

-Chuyện này, quả thực có chút...

-Ta hiểu, nàng mau về đi, có ta ở đây bảo vệ cho muội muội của nàng.

-Ân, muội muội, muội nên nhớ, Hoa Nguyệt giáo mới là nhà của chúng ta.

Dứt lời nàng dùng khinh công biến mất trong bóng tối, ta mới lười để ý của nàng muội muội, không nói hai lời liền hướng về phòng mà đi, thật mệt mỏi a~.

Tác giả: Đoán xem trẫm là ai :v nếu có gì sai thì bảo trẫm để trẫm chỉnh sửa nhé!!