Chương 28

-Ta mua kẹo hồ lô cho nàng này.

-Là ngươi sao? Tại sao giờ ngươi mới tới? Ta chờ ngươi mãi, ngươi đang ở đâu a? Ta không thể thấy ngươi.

-Ha hả đợi ta chút, ta đem đồ ăn đặt trên bàn cho nàng.

-Oa thơm quá!! Đây là món gì vậy?? Ta chưa thấy bao giờ.

-Đây là món Phật nhảy tường.Ta Vốn Tưởng Sẽ Thành Đại Hiệp - Chương 28-Tên thật lạ quá!! Để ta thử!!

Trầm cô nương thử một ngụm, nàng nhanh chóng ăn thêm, trong chốc lát đã xử lý hết.

-Ngon chứ??

-Ngon a~

-Này, ta đưa thêm cho nàng.

Ta cầm lấy tay nàng đưa cho nàng kẹo hồ lô, nàng vui vẻ cắn một miếng rồi giơ ra ngoài.

-Cho ta sao??

-Ân. Vì ta không thấy được ngươi nên đành phải làm vậy.

Ta thấy vậy liền cắn một miếng, kẹo ngày xưa thật ngon.

-Tất cả mọi thứ chạm vào ngươi đều biến mất sao? Hay thật đó.

-Không phải tất cả, nàng không muốn người ta thấy một thanh kẹo hồ lô biết bay chứ.

-Cũng phải a~ ngươi không hiện hình cho ta thấy được à?

-Không thể, nếu nàng thấy ta, ta sẽ không được ở bên nàng nữa.

-Ngươi là thật không phải do ta tưởng tượng? Ta không bị điên đó chứ?

-Nàng chạm được vào ta, hơn nữa còn có thể ăn được. Như vậy đủ chứng minh ta là thật chưa?

-Cũng đúng cũng đúng. Hôm nay quả thực no bụng, cảm ơn ngươi.

-Có nhớ phải gọi ta là gì không?

-Đáng ghét! Ta mới không gọi đâu!

-Vậy ta đi đây.

-Hừ, ngươi đi luôn đi.

-Ta đi thật đấy!!

Ta cố ý đẩy cánh cửa thật to ra vẻ sẽ đi ra ngoài nhưng vẫn đứng trong phòng nhìn nàng.

-Cái kia... được rồi... tướng công.

-Hảo nương tử, ngoan vậy có phải hơn không. Ta đi lấy nước cho nàng.

-Đừng, để ta tự làm, không phiền đến ngươi.

-Sao lại phiền được, cứ ở yên đây.

Dứt lời ta ra ngoài, bê chậu nước, bàn chải cùng bột đánh răng. Các ngươi đừng tưởng người cổ đại không có bàn chải cùng kem đánh răng, bàn chải được làm từ lông ngựa, cán bằng gỗ, còn bột đánh răng làm từ cây cỏ.

-Cứ mỗi khi không nghe thấy giọng ngươi ta lại thấy bất an.

-Ta cùng nàng mới biết nhau từ hôm qua thôi đó.

-Nhưng ngươi khiến ta có cảm giác an toàn, ấm áp, như được mẫu thân bảo vệ.

-Vậy có nghĩa nàng chỉ coi ta là mẫu thân hả?

-Không có. Ý ta không phải vậy. Chỉ là ta thấy ngươi là thần hộ mệnh của ta nên chắc chắn sẽ đối tốt với ta.

-Nói rõ ta nghe về tình cảnh của nàng đi.

-Thực ra như ngươi thấy đấy, đại phu nhân rất ghét ta, các vị phu nhân khác vì sợ nên không dám giúp ta, tuy nhiên nhị phu nhân, ngũ phu nhân lục cùng phu nhân vẫn lén lút giúp ta nhiều thứ. Cha ta sao? Không phải, là lão gia mới đúng, xét cho cùng hắn nhận nuôi ta chỉ vì mẫu thân ta.

-Mẫu thân nàng không nhắc gì với ta.

-Không nhắc ư? Mẫu thân ta kỳ thực là con gái của tể tướng đương triều, có nghĩa tể tướng cũng chính là gia gia ta.

-Thế thì tại sao?

-Mẫu thân ta bỏ trốn cùng phụ thân ta, vì phụ thân ta là một thư sinh nghèo nên gia gia không đồng ý cho hai người đến với nhau. Trong lúc đó chạy trốn tới huyện này, phụ thân ta nhiễm cảm phong hàn, không chữa trị kịp thời nên mất đi, lúc đó mẫu thân đang mang thai ta. Nàng đã nói với lão gia cứu vớt ta rồi để lại tất cả tài sản tiền bạc coi như lời cảm tạ. Lão gia lúc đó chưa biết mẫu thân ta bỏ trốn, nghe đến tể tướng đã sợ mất mật nên vội giả một cái hỷ lễ cưới mẫu thân ta về. Trong khoảng thời gian đó, lão gia rất cung kính nhưng đến khi biết mẫu thân ta bỏ trốn cùng phụ thân liền đẩy chúng ta ra đây rồi cưới thêm thϊếp. Ta ở cùng mẫu thân đến năm sáu tuổi, nàng kể mọi chuyện cho ta, lúc đó ta còn nhỏ không hiểu gì chỉ có thể gật đầu ghi nhớ, rồi không ngờ ít lâu sau mẫu thân vì quá nhớ phụ thân mà bỏ ta lại. Nhị phu nhân ngày ấy là đại phu nhân bây giờ, bà ấy vốn không biết chuyện nên nhìn thấy ta ở đâu đánh mắng ở đó, nhà nhị phu nhân kinh doanh khá giàu có nên lão gia còn phải kính sợ nàng, thấy ta vậy cũng mắt điếc tai ngơ bỏ qua.

-Vậy tại sao tên quan kia không thông báo cho tể tướng? Tại sao hắn đến giờ vẫn chưa có con? Có đến tận sáu bà vợ cơ mà!!

-Thông báo cho gia gia? Mẫu thân ta bỏ trốn là việc lớn, nhận ta về chẳng phải mất hết mặt mũi. Còn về việc không có con...

Ta thấy mặt nàng hồng thấu, tiểu cô nương này đang thẹn thùng, nói về con cái có gì mà phải thẹn thùng.

-Sao vậy?? Nàng nói đi.

-Ta một hôm đi qua nghe phong phanh nói đại phu nhân bực bội đáp đồ, đáp ngay chỗ đó của lão gia...

Ta nghe vậy gật gù, thảo nào, thảo nào, quả thực đáng đời. Đột nhiên ta muốn trêu chọc nàng một chút.

-Tương Tương.

-Ân?

-Nàng đã thích nam nhân nào chưa?

-Ngươi... Sao lại có thể hỏi cái đó!!

-Ôi đỏ mặt, là thích nam nhân nào sao?

-Ta làm gì có thích nam nhân nào chứ, ngươi... đừng nói bậy.

-Rồi sau tên quan kia sẽ gả nàng đi thôi.

-Ta mới không cần, ta sẽ theo ngươi!

-Theo ta? Đừng nói nàng thích ta rồi nha.

-Bại hoại, ta mới không có thích ngươi... cũng không phải... ta có thích một chút, chỉ một chút thôi đấy.

Ta bật cười, trong đêm tối tiếng cười của ta đặc biệt rõ ràng. Nàng ngại ngùng đứng dậy bằng một cách chuẩn xác nào đó bịt miệng ta lại, ta híp mắt nhìn nàng, lưỡi ta khẽ liếʍ qua lòng bàn tay nàng.

-A~

Nàng giật mình hô một tiếng rụt tay lại, ta nhìn thấy bây giờ ngay cả tai cũng nàng cũng hồng thấu lên.

-Được rồi không đùa nàng nữa. Đi ngủ thôi!

-Ngươi ngươi ngươi, ta ta ta...

-Nàng không định ngủ?

Tiểu cô nương cắn nhẹ môi mình rồi nằm lên giường, còn chừa cho ta một khoảng nhưng lần này nàng đưa lưng về phía ta.

-Ngủ ngon.

-Ngủ ngon.

Hai chúng ta nằm im lặng, một lúc lâu sau nàng lên tiếng khẽ hỏi.

-Này, ngươi ngủ chưa?

Ta im lặng không nói để xem nàng làm gì. Trong bóng đêm, nàng đưa tay qua chạm được vào ta mới thở phào một tiếng rồi nàng ôm quanh cánh tay ta, đầu tựa vào vai ta. Ta nhìn nàng rồi xoay người ôm nàng vào lòng, nàng như một tiểu miêu nhẹ nhàng rúc vào lòng ta. Ta chờ đến lúc nàng ngủ say rồi bắt đầu tu luyện, đến lúc mở mắt đã là gần sáng, nàng vẫn giữ nguyên tư thế ngủ hôm qua, khoé miệng còn cong nụ cười. Ta khẽ rút tay khỏi đầu nàng, vừa bỏ tay nàng đã hừ một tiếng bất mãn, nhưng giờ ta không có nhiều thời gian, ta vội đi mua điểm tâm cho nàng rồi về khách điếm, may sao ta về là kịp lúc, các sư thúc sư bá đã đi trước, sư phụ là người cuối cùng xuất phát vì đợi chúng ta. Ta đơn giản xúc miệng đánh răng rồi cầm theo vài chiếc màn thầu, xách tay nải xuống xe ngựa, không lâu sau sư tỷ cùng tiểu khả ái xuất hiện, chúng ta cùng sư nương ngồi chung cỗ xe bắt đầu xuất phát về núi Thiếu lâm.

Tác giả: Tự hỏi vương gia nước láng giềng đâu sao không thấy mặt. Mấy hôm nay trẫm gặp chuyện buồn, sẽ không ra chương mới.