Chương 3

Hứa Mính Tuy cười nhạt mở miệng, "Thiếu gia sẽ viết tên của mình chứ?"

Lục Trường Châu nhíu nhíu mày, đối mắt với Hứa Mính Tuy, "Ngươi còn chưa giảng...... Kế tiếp......"

Hứa Mính Tuy cũng đang nhìn Lục Trường Châu, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, "Thiếu gia muốn nghe, thì phải ngoan ngoãn đọc sách tập viết, mới có kế tiếp."

Lục Trường Châu: "......"

"Đây mới là kỳ văn thứ nhất, ta còn biết rất nhiều, nếu hôm nay thiếu gia biểu hiện tốt, sẽ được nghe những tập tiếp theo."

Lục Trường Châu nghe vậy nhíu chặt mày, nhưng không chịu nổi lòng hiếu kì dâng lên, muốn mạnh mẽ cự tuyệt, rồi lại không có biện pháp từ chối, vì thể chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi học.

Hứa Mính Tuy nhìn tiểu thiếu gia khó tính trên giường, liền âm thầm buồn cười.

"Thật sự...... Vẫn còn tập tiếp theo?"

Lúc này trong ngữ khí của tiểu thiếu gia đã có vài phần tức giận.

"Ừm, không chỉ một tập, hồi nhỏ ta theo tiên sinh đi qua rất nhiều địa phương, nghe qua rất nhiều lời đồn kì lạ, ta có thể chậm rãi giảng cho thiếu gia nghe, nhưng thiếu gia phải ngoan ngoãn nghe ta dạy học, đọc sách tập viết."

Nghe Hứa Mính Tuy nói, người ngồi trên giường đáy mắt vốn không ánh sáng liền sinh sôi vài phần tò mò, với tự do, với sự vật bên ngoài.

Dù sao, tiểu thiếu gia cũng chỉ mới qua nhược quán.

Lục Trường Châu buông xuống hai mắt, "Ta...... Sẽ chú tâm nghe giảng......"

Cho nên, có thể ở cạnh ta nhiều hơn một chút? Đừng giống như những người đó mất hết kiên nhẫn, bỏ ta mà đi.....

Ta chỉ là...... Muốn biết thế giới ở ngoài......

Hứa Mính Tuy nhìn ánh mắt thiếu niên lộ ra vài tia ngóng trông yếu mềm, đáy lòng không hiểu sao lại đau một chút.....

Bị nhốt trên giường bệnh một tấc vuông, giống như bẻ gãy cánh chim, cuối cùng vô pháp bay về phía Nam.

Giờ khắc này, Hứa Mính Tuy quyết định một chuyện sẽ làm ảnh hưởng cả đời hắn, hắn đi đến mép giường, đứng thẳng bên người Lục Trường Châu, có chút đau lòng nhìn thiếu niên. Do dự một lát, cuối cùng vẫn giơ tay nhẹ nhàng ôn nhu giống như sợ xé rách sự tốt đẹp trước mắt, xoa đỉnh đầu mềm mại của Lục Trường Châu.

"Ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh thiếu gia."

Tóc dài che lấp vành tai Lục Trường Châu, ửng đỏ một mảnh.

L*иg sắt nhốt chim hoàng yến, một khi bẻ gẫy cái khung, sẽ không do dự phá tan mọi gông xiềng trên người.

Nếu hi vọng khơi mào kia rơi vào khoảng không, đó chính là vực sâu vạn chượng, không có điểm cuối.

——

Lục phu nhân trở về phòng của mình nhưng vẫn rất là lo lắng cho nhi tử, sợ cậu lại giống như trước, không chỉ không nói lời nào, không nghe tiên sinh dạy học , còn có biểu hiện cực đoan.

Cho nên, vịn vào bàn tay của nha hoàn, bà quay lại biệt viện của Lục Trường Châu xem thử.

Nhưng tình hình lần này, làm Lục phu nhân có chút ngoài dự đoán.

"Học chi đạo, rõ ràng ở đức, ở thân dân, ở chỗ thiện......"

Lục Trường Châu cau mày nhìn sách trong tay, "Khó......"

Hứa Mính Tuy liếc mắt nhìn Lục Trường Châu một cái, "Không phải thiếu gia chọn học cuốn sách này sao?"

Trong xương cốt Lục Trường Châu vẫn còn chút phản nghịch, cậu đáp ứng sẽ chăm học, nhưng lại cố tình phân cao thấp, không muốn nghe lời Hứa Mính Tuy, tùy tay chọn một quyển sách bảo Hứa Mính Tuy dạy cậu.

Ai ngờ Hứa Mính Tuy vừa mở miệng, tiểu thiếu gia mới giở được một trang sách mà sắc mặt còn đau khổ hơn so với uống thuốc.

"......"

Hứa Mính Tuy nghiêng đầu buồn cười nhìn tiểu thiếu gia biệt nữu, "Thiếu gia vẫn còn muốn tiếp tục học cái này sao?"

"......"

Mỗ tiểu thiếu gia, quyết đoán bỏ sách trong tay sang bên cạnh , mặt vô biểu tình, một bộ "Chỉ cần bây giờ ta ném xuống, coi như ta chưa từng nói muốn học cái này".

Phốc......

Có chút đáng yêu.

"Phu...... Phu nhân,...... Đây là thiếu gia sao? Dường như không quá giống với mọi khi?"

Lục phu nhân nhìn bộ dáng Lục Trường Châu, cũng có chút khϊếp sợ, thân mình đều run lên nhè nhẹ.

Đã rất nhiều năm nàng không nhìn thấy A Lâm như vậy.

Lục phu nhân có chút vui quá mà khóc, không quấy rầy Hứa Mính Tuy dạy học, yên lặng cùng nha hoàn rời đi.

Hứa Mính Tuy thấy tiểu thiếu gia biệt nữu nào đó lỗ tai ửng đỏ, liền cảm thấy trong lòng mềm mại, cất gọn sách vở Lục Trường Châu vừa ném tới bên cạnh, "Chờ thiếu gia nhận biết một số chữ, lại dạy thiếu gia tứ thư ngũ kinh."

Lần này Lục Trường Châu không phản bác, miễn cho lại bị người nam nhân này chê cười.